Loại sọt này khá lớn nên đựng được tương đối nhiều trứng gà. Theo lời bà lão thì mỗi sọt trứng gà có trọng lượng bốn mươi lăm cân, tất nhiên trừ cân nặng cái sọt.
Một cân trứng gà vốn có giá tám đồng hai hào, bà lão chỉ tính cô tám đồng. Chín mươi cân trứng vị chi là hơn bảy trăm đồng. Bởi lẽ đây là trứng gà ta loại ngon nên dù đã được giảm giá thì tính ra vẫn khá đắt.
Chỉ hai sọt trứng tất nhiên không thể thoả mãn Lâm Thanh Hoa, nhưng có còn hơn không, cô gạch bỏ hai chữ “trứng gà” trong danh sách.
Đúng lúc này cửa hàng điểm tâm gọi báo cô có thể tới lấy hàng, Lâm Thanh Hoà lái xe tới tiệm, cô không tiếc khen ngợi bác gái chủ quán mấy câu, sau đó chở ba thùng xốp bánh bao rời đi.
Loại thùng xốp này không quá lớn nhưng dung tích lại không nhỏ, một thùng đựng được năm mươi cái bánh bao, như vậy sáu thùng là đựng vừa ba trăm cái bánh bao cỡ lớn.
Lâm Thanh Hoà muốn nhiều hơn nữa, cô đặt trước năm trăm cái, dự định sáng mai sẽ tới lấy.
Lâm Thanh Hoà rất hào phóng trả trước một ngàn đồng tiền đặt cọc vì vậy bác gái tuy không hiểu mục đích của cô là gì nhưng vẫn rất vui vẻ nhận đơn đặt hàng, dặn cô sáng mai đúng giờ này tới lấy, còn hứa tất cả bánh sẽ được đóng gói cẩn thận trong thùng xốp, một cái cũng không thiếu.
Sau đó cô lại lái xe tới khu chợ ướt, vì vừa rồi mới mua trứng gà ở đây hơn nữa lại mua tận hai sọt nên bây giờ cô không dám manh động như vậy nữa.
Lúc này khu chợ đã vào giờ mở cửa, người tới rất đông, không khí bắt đầu náo nhiệt hơn.
Lâm Thanh Hoà chú ý mấy quầy thịt, vận may của cô cực tốt bởi hôm nay thịt heo toàn là heo nuôi tự nhiên không có mùi thức ăn công nghiệp, thịt rất thơm, kể cả thường ngày cô không phải là người thích ăn thịt heo nhưng gặp loại thịt ngon như vậy cũng sẽ mua một ít.
Tuy giá cả hơi cao một chút, nhưng Lâm Thanh Hoà bỏ luôn ý định mặc cả, trực tiếp tới cửa tiệm thịt heo lớn nhất mua nửa tảng xương sườn, thịt ba chỉ, thịt nạc, thịt bụng, mỡ heo, đủ loại. Đến các cửa tiệm kế tiếp cô cũng lặp lại số lượng như vậy.
Tất nhiên mấy ông chủ tiệm thịt heo không phải người ngốc, ai cũng tỏ vẻ hoài nghi ?
“ Người thân bên nhà mẹ đẻ tôi hôm nay có hỷ sự, vốn đã đặt thịt heo rồi nhưng đột nhiên lại bị người khác giành mất, thời gian gấp gáp, tôi đành phải giúp một tay chứ biết làm sao giờ?” Lâm Thanh Hoà tỏ vẻ cô cũng rất bất đắc dĩ, nói: “ Không có nhiều thời gian nói chuyện với mọi người đâu, tôi gấp lắm rồi, nhanh nhanh giúp tôi chặt nhỏ xương sườn, thịt ba chỉ, thịt mỡ không cần làm gì hết trực tiếp bỏ vào túi cho tôi là được rồi.”
Mấy ông chủ tiệm thịt heo trong lòng đầy hoài nghi, đã nhận đơn của khách rồi lại không phục vụ, làm gì có đạo lý đó chứ? Nhưng ngoài cái lý do cô ấy đưa ra thì đúng là chẳng có lời giải thích nào phù hợp hơn nữa. Cũng chỉ có hỷ sự thì mới cần lượng thịt nhiều như thế. Vậy còn chờ gì nữa, các ông chủ đều giơ dao chém xuống, xương sườn được chặt thành những miếng đều đẹp.
Lâm Thanh Hoà tới từng cửa tiệm thanh toán.
Tám mươi cân xương sườn, một cân có giá hai mươi lăm đồng, tổng cộng chi ra hai ngàn đồng mua xương sườn.
Còn có thịt ba chỉ, thịt nạc, thịt bụng, mỡ heo…nghe nói để làm hỷ sự nên các ông chủ đều vui vẻ chọn miếng ngon cho cô.
Một lần mua số lượng lớn như vậy, kể cả có được bỏ đi vài con số lẻ ở đuôi thì tổng giá tiền không nhỏ chút nào.
Nhờ người xách thịt để lên xe, Lâm Thanh Hoà lại lái xe tới một