Tuy nhiên, nếu đợi cho đến khi bản thân anh rời khỏi quân đội, anh không biết liệu có thể tiếp tục chăm sóc gia đình hay không, trong lòng Cố Hướng Đông lại bắt đầu buồn phiền.“Trong quân đội có việc, lát nữa anh sẽ cùng với Tiểu Vương quay trở lại quân đội.
Em với Tiểu Bảo về nhà trước đi, được không?” Cố Hướng Đông nghĩ ngợi, về lại quân đội cũng tốt, đúng lúc có thể suy nghĩ thật kỹ làm sao để giải quyết mối quan hệ hiện tại.“Dạ, chuyện này có gì mà không được, con rất thích ở nhà.” Tiểu Bảo vểnh tai nghe trộm cuộc nói chuyện giữa hai người, nói xong liền liếc nhìn Cố Tiểu Trụ, Cố Tiểu Trụ sững sờ một lúc rồi nói, “Tốt quá, cháu rất thích thím nhỏ, thím nhỏ kể chuyện cho cháu nghe nữa nhé.”Tiểu Bảo âm thầm giơ ngón cái cho Cố Tiểu Trụ.“Anh cứ bận việc của mình, có chuyện gì thì sau này về rồi nói.” Không phải Sở Y Nhất không biết chuyện Cố Hướng Đông muốn mình rời khỏi nhà, cô không thể giả vờ như không biết gì cả.
Tiểu Bảo chỉ nói một phía, lỡ như trong lòng anh thật sự có người khác thì sao? Bản thân cô càng không muốn trở thành người thứ ba.“Y Nhất, vết thương của anh lần này hơi nghiêm trọng, không còn thích hợp để ở vị trí như bây giờ.”“A? Nghiêm trọng đến vậy sao?” Trông anh cũng khỏe khắn thế mà, cô cứ tưởng rằng anh chẳng bị thương gì cả.
Hóa ra là vì sợ người trong gia đình lo lắng nên anh mới không nói ra.“So với người thường thì không khác gì, nhưng mà anh là...” Chỉ huy chiến dịch đặc biệt, không được có một chút sai sót nào cả, kẻo ảnh hưởng đến tính mạng của các thành viên khác trong đội!“Rốt cuộc thì anh bị thương ở đâu?”“Con mắt.”Nhìn bộ dạng cô độc của Cố Hướng Đông, trong lòng Sở Y Nhất cảm thấy rất khó chịu.
Ở thời đại này, trong lòng người đàn ông nào cũng có ước mơ về quân phục, lập thành tích bảo vệ gia đình và đất nước.
Cố Hướng Đông vẫn còn trẻ như vậy, trong lòng anh chắc chắn cũng không muốn cởi bỏ bộ quân phục ở trên người.“Bảo vệ quê hương, bảo vệ Tổ quốc không phải chỉ những người lính mới có thể làm được.
Chỉ cần có tấm lòng yêu nước thì dù ở cương vị nào cũng có thể khắc phục khó khăn và tiến về phía trước.”Tiến về phía trước, Cố Hướng Đông nghe Sở Y Nhất nói, hồi lâu không trả lời.Mặt khác.“Anh Tiểu Vương, sau khi anh về thì nhớ trông chừng bố em giúp em.
Không được để cho các cô gái khác lại gần bố em, đặc biệt là cô gái lần trước đi về cùng với anh và bố em.
Em vừa nhìn là biết cô ấy có ý đồ bất chính với bố em rồi.” Tiểu Bảo cúi đầu và thì thầm một lần nữa với Tiểu Vương.Tiểu Vương không biết nên cười hay nên khóc, đứa trẻ này thật là…Nhưng mà đội trưởng của