Khi nghe được lời của đội trưởng, bọn họ biết rằng lần này đội trưởng của bọn họ có khả năng thật sự sẽ phải rời khỏi quân đội! Trong lòng bọn họ dâng trào lên một nổi buồn vô hạn.Nếu lúc đầu bọn họ lắng nghe những lời mà đội trưởng của bọn họ đã nói, và chuyên tâm trong lúc huấn luyện, vậy có phải trong cuộc chiến lần đó sẽ không khiến đội trưởng bị thương.
Nếu như không bị thương, đội trưởng cũng sẽ không rời khỏi bọn họ, rời khỏi bộ quân phục màu xanh trên người mà đội trưởng yêu nhất!“Đội trưởng.”“Đội trưởng.”“Đội trưởng.”...Những người đàn ông cứng cáp ngày thường, giờ phút này trong lòng cũng nghẹn ngào không nói nên lời.“Đi nhé, hãy huấn luyện cho tốt.
Nhớ kỹ, sau này dù ở đâu, hoàn thành nhiệm vụ đồng thời cũng phải bảo vệ bản thân.” Cố Hướng Đông xoay người rời đi trước, ánh hoàng hôn chiếu vào bóng lưng cao lớn của anh, khiến người ta có chút đau lòng không thể giải thích được.Những người đồng đội phía sau anh lặng lẽ giơ tay phải lên để chào Cố Hướng Đông.Cố Hướng Đông trở về ký túc xá của mình, nhìn đồ đạc bên trong vẫn giống như trước, cố nén tâm trạng của mình lại, lấy ra bộ quân phục thường ngày, mặc lên người một cách trang trọng và thành kính.Thấy mình trong bộ quân phục trong gương với tư thế thẳng tắp, anh hy vọng mình có thể mãi mặc được bộ quân phục này.
Nếu như… nếu như đôi mắt anh không bị thương, nếu như vẫn có thể, anh rất muốn cống hiến cả đời mình trong quân đội!Một cơn chóng mặt ập đến, bóng dáng cao lớn của Cố Hướng Đông lảo đảo, anh bám vào bức tường bên cạnh để ổn định cơ thể, rồi mở mắt ra, trước mặt anh đã là một khoảng mờ.Đây không phải là lần đầu tiên Cố Hướng Đông gặp phải phản ứng như vậy, anh nhanh chóng ổn định tinh thần.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh mắt anh dần dần rõ ràng trở lại.Xem ra bản thân anh không còn cơ hội nữa, vậy thì đành rời đi với sự tôn nghiêm mà thôi.
Giống như mẹ anh đã nói, những năm qua anh đã nợ gia đình mình đủ rồi, bọn họ luôn ủng hộ anh vô điều kiện, không để anh phải phiền lòng một chút nào, cho nên anh mới yên lòng làm tốt công việc của mình trong quân đội.Giờ đây đã đến lúc ở bên cạnh bọn họ.“Báo cáo.” Một giọng nói lớn vang lên.“Vào đi.” Chính ủy bận cúi đầu nhìn văn kiện, mời anh vào mà không ngẩng đầu lên.
Khi Cố Hướng Đông bước vào, chính ủy nhận ra đó là Cố Hướng Đông.“Này, thằng quỷ, về nhanh thế.
Ngồi đi.” Chính ủy rất vui khi gặp lại người lính mà mình quý trọng nhất.“Vâng, cảm ơn chính ủy.” Cố Hướng Đông chào, sau đó nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống.“Thế nào rồi? Bị thương thế nào?” Chính ủy quan tâm hỏi.“Báo cáo chính ủy, vết thương của tôi gần như đã bình phục, không có vấn đề gì lớn.”“Hướng Đông, cậu thật sự sẽ rời khỏi quân đội sao? Cậu có