----Bất kể đó là tai nạn thực sự hay ai đó cố tình làm hại cô, thì bọn họ cũng nhất định tra rõ chân tướng sự việc.
"Vậy thì tốt, chuyện này sau này tớ sẽ hỏi cô xem sao, nhất định phải bắt được kẻ đầu sỏ gây lên mọi chuyện này!”Trình Anh tức giận đến mức hoàn toàn không để ý tới một khả năng khác.
Cô của cô ấy là phó đoàn trưởng đoàn văn công, khi về nhất định phải nói rõ ràng với cô mình đặc biệt xét kỹ chuyện này, điều tra rạch ròi, đoàn văn công quyết tâm không thể có những đồng chí có ý đồ xấu xa như vậy.
Trên thực tế, Thẩm Uyển với tư cách là đương sự bị hại trong chuyện này cũng không rõ bị mọi sự tai nạn hay do con người tạo ra, cô chỉ nhớ rằng khoảnh khắc đạo cụ rơi xuống, phản xạ có điều kiện của cô là cúi đầu, giơ tay lên bảo vệ đầu và mặt, khi tỉnh dậy đã thấy mình đang ở bệnh viện.
Cô Lý đợi cô tỉnh lại rồi mới rời đi, sau đó cô không ngừng sắp xếp lại ký ức của mình, hơn nữa đầu còn bị choáng váng vì bị đập trúng nên cô chưa rảnh hồi tưởng chi tiết chuyện này.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, y tá đã tiêm xong ống truyền tĩnh mạch cho Thẩm Uyển, Trình Anh ra ngoài nhờ người đến rút kim cho cô.
Đợi mọi thứ xong xuôi cũng đã gần mười hai giờ trưa rồi, hai người đã đói, Trình Anh định đi lấy đồ ăn cho cô, cũng tiện về ký túc xá lấy đồ đạc cần dùng.
Họ quen nhau từ khi Thẩm Uyển gia nhập đoàn văn công năm mười sáu tuổi, đã là bạn bè nhiều năm như vậy nên không cần phải khách sáo.
Trình Anh không để cô đợi lâu, chưa