Cũng may là sức khỏe Hàn Cẩm càng ngày càng tốt, lần này bị thuỷ đậu tuy có phát sốt nhưng nhiệt độ cũng không cao, không cần phải tiêm, chỉ cần uống thuốc là được.
Kiểm tra xong, Liễu Tố Tố ghi nhớ giờ uống thuốc và những việc cần chú ý, sau đó liền dắt Hàn Cẩm trở về.
Hàn Cẩm dù hiểu chuyện cũng chỉ là một đứa bé, còn đang bị bệnh, mới không được bao lâu đã đi không nổi, Liễu Tố Tố cõng nó trên lưng, vừa mới đứng lên, bên tai đã truyền tới giọng trẻ con: “Dì ơi, con xin lỗi.”
Liễu Tố Tố sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười: “Sao lại xin lỗi, ai cũng sẽ có lúc bị bệnh, sau này dì già rồi, lúc bị bệnh đến phiên Tiểu Cẩm chăm sóc cho dì nhé.”
Hàn Cẩm ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Con sẽ...!chăm sóc dì.”
“Ừm, cho nên không có gì phải xin lỗi, con phải nhanh khoẻ lại biết không?”
Đầu xuân gió vẫn rất lớn, sợ Hàn Cẩm bị cảm lạnh, Liễu Tố Tố đi càng nhanh chân, về đến nhà liền đưa nó vào trong phòng nhỏ.
Hôm qua Hàn Trình vẫn còn ngủ ở đây, hôm nay biến thành Hàn Cẩm.
Mà không chỉ hôm nay, trước khi thuỷ đậu khỏi hoàn toàn, nó không thể ngủ ở chỗ khác.
Hàn Cẩm uống thuốc, sốt còn chưa lui đã ngủ thiếp đi.
Liễu Tố Tố đi ra ngoài, đóng cửa lại, Hàn Liệt đi tới, “Bác sĩ nói thế nào?”
Không chỉ Hàn Liệt, mấy đứa Tiểu Lộ cũng thò người qua, mặt đầy vẻ gấp gáp.
Liễu Tố Tố cười cười: “Bác sĩ nói không sao, tình huống không nghiêm trọng, nghỉ ngơi khoảng một tuần là được rồi.”
Mấy đứa nhóc nghe thế liền an tâm, Tiểu Lộ hỏi: “Nương, bọn con không thể vào thăm Tiểu Cẩm ạ?”
“Không thể, nếu bị lây thì sao đây.”
Hàn Tú Tú nghĩ nghĩ, “Dì, bọ con nói chuyện cách cánh cửa, không đi vào có được không ạ?”
“Được, chỉ cần không đi vào là được.”
Liễu Tố Tố bảo bọn nó ra ngoài chơi trước, khi nào Hàn Cẩm tỉnh lại cô sẽ báo.
“Anh đi nấu ít cháo, đợi Tiểu Cẩm tỉnh lại rồi ăn.”
Bệnh thuỷ đậu cần ăn thanh đạm, hơn nữa phát sốt không muốn ăn uống gì, ăn ít cháo cùng rau rất phù hợp.
Liễu Tố Tố gật đầu, “Anh nấu ở bên ngoài nhé, em muốn đun nước trong phòng bếp.”
Cô định đi đun nước ngải cứu.
Trong nhà vẫn còn lá ngải cứu khô từ Tết Đoan Ngọ năm trước.
Ngải cứu tiêu độc, còn có thể ngăn ngứa, Liễu Tố Tố tính đun nhiều để Hàn Cẩm và mấy đứa nhỏ khác cùng tắm, vẫn nên cẩn thận.
Ba ngày đầu tiên bị thuỷ đậu là khó chịu nhất, không chỉ phát sốt, trên người cũng đặc biệt ngứa, người lớn còn chịu không nổi huống chi là trẻ con, nhưng nếu gãi sẽ để lại sẹo.
Hàn Cẩm vốn bởi vì vết bỏng trên mặt mà tự ti không thôi, vất vả lắm mới khỏi được, Liễu Tố Tố không hy vọng vì mấy vết thủy đậu này mà làm nó tự ti giống trước kia, cho nên cô dứt khoát xin nghỉ làm mấy ngày, chỉ ở nhà chăm sóc Hàn Cẩm.
Như vậy có thể để ý mọi lúc, vừa ngứa là bôi thuốc ngay, sau khi kết vảy sẽ không để lại sẹo.
Lúc đầu cô xin nghỉ chỉ là để phòng ngừa, đến buổi tối cô mới cảm thấy may là mình đã chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì nửa đêm tỉnh lại, Liễu Tố Tố liền phát hiện Hàn Cẩm bắt đầu sốt cao, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Lúc này đã là nửa đêm, đi bệnh viện cũng không được, chỉ có thể đút thuốc sau đó hạ nhiệt vật lý.
Liễu Tố Tố lấy khăn lông sạch sẽ không ngừng lau cổ và mặt Hàn Cẩm.
Hàn Cẩm cũng rất khó chịu, nhíu chặt mày ngủ không yên ổn, sốt đến mơ mơ màng màng, giọng nói cũng khàn đi.
Lúc tỉnh lại, thấy Liễu Tố Tố bận rộn trước sau vì mình thì lại nói: “Con xin lỗi...!dì.”
Sự thật chứng minh trẻ con hiểu chuyện quá cũng không tốt, nghe nó nói Liễu Tố Tố càng đau lòng hơn: “Tiểu Cẩm ngoan, hiện tại đừng nói chuyện, ngày mai khoẻ hơn dì lại nói chuyện cùng con được không?”
Nói xong cô lại đổi cái khăn khác.
Hàn Liệt đang chờ ở cửa, tiếng của Liễu Tố Tố cũng đánh thức anh, tuy cô luôn ép anh đi nghỉ nhưng anh vẫn không yên tâm mà chờ ở bên ngoài, ít nhất có thể giúp cô đổi nước.
“Tiểu Cẩm khá hơn chút nào không?”
Liễu Tố Tố đưa chậu nước cho anh: “Đã tỉnh rồi, giọng hơi khàn.”
Hàn Liệt nhíu mày: “Ăn một chút gì nhé?”
“Thôi bỏ đi, cổ họng Tiểu Cẩm không thoải mái, em cũng ăn không vô.”
Liễu Tố Tố không muốn ăn gì, nhưng nghĩ đến mình có lẽ còn phải trông suốt đêm, không ăn cũng không được, lại gật gật đầu.
Sữa mạch nha rất nhanh đã được bưng đến, Liễu Tố Tố hai ngụm uống hết, đưa cái ly cho Hàn Liệt: “Anh mau đi ngủ đi, hai người chúng ta không thể đều chờ, bằng không ngày mai không có ai dậy nấu cơm, với lại anh còn phải đến bộ đội nữa, mau đi nghỉ đi.”
Hàn Liệt ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu anh không giữ lại một chút tinh lực, vợ sẽ càng bận.
Anh gật đầu trở về phòng ngủ.
Liễu Tố Tố đóng cửa lại, thấy Hàn Cẩm mơ mơ màng màng nằm trên giường, mặt đỏ bừng bừng thì đút một miếng đường phèn Hàn Liệt vừa mang qua vào miệng nó.
“Ăn cho ngọt miệng nào.” Cô cười nói.
Lông mi Hàn Cẩm rũ xuống, nhỏ giọng nói: “Dì cùng cha...!vất vả quá.”
Liễu Tố Tố biết, trong lòng nó đang rất khổ sở.
Thật ra Hàn Cẩm còn kiên cường hơn cô nghĩ, sau khi bị thủy đậu, cô vẫn luôn lo lắng nó sẽ sợ hãi, sẽ khẩn trương, nhưng thật sự lại không có.
Từ ngày đầu tiên Hàn Cẩm đã biểu hiện rất tốt, dù có khó chịu cũng không khóc, chỉ cần cô ở bên trên mặt nó sẽ luôn treo nụ cười.
Chỉ có hai lần khổ sở, đều là vì lo mình sẽ gây thêm phiền toái cho cô và Hàn Liệt.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, ôm Hàn Cẩm vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Dì và cha không vất vả chút nào, con có biết ai vất vả nhất không?”
Hàn Cẩm lắc đầu.
“Là đám gà con của con đấy, mỗi ngày Tiểu Trình đều ép chúng nó ăn rất nhiều, muốn cho chúng nó nhanh béo lên để bồi bổ cho anh Tiểu Cẩm đó.” Liễu Tố Tố cười nói, “Cho nên Tiểu Cẩm phải nhanh khoẻ lại nhé, nếu không mấy con gà con sẽ khổ lắm.”
Hàn Cẩm bị cô chọc, cuối cùng cũng mỉm cười.
Liễu Tố Tố cũng không thả nó ra mà cứ tiếp tục ôm như vậy, vừa nhẹ giọng kể chuyện, vừa ru nó ngủ.
Có lẽ là thuốc phát huy tác dụng, sau khi Hàn Cẩm ngủ không bao lâu, nhiệt độ rốt cuộc đã hạ xuống, Liễu Tố Tố thở phào nhẹ nhõm ôm Hàn Cẩm ngủ.
Nhiệt độ đã giảm nhưng nốt thủy đậu trên người vẫn rất ngứa, khoảng hơn 6 giờ Hàn Cẩm liền tỉnh lại.
Mở mắt ra nhìn, phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực ấm áp.
Nó vẫn còn nhớ rõ chuyện đêm qua nó phát sốt, vừa nóng vừa khó chịu, sau đó dì vẫn luôn ở bên chăm sóc.
Chắc chắn là dì còn khó chịu hơn, bởi vì đêm qua dì cứ cau mày, nhìn mình lo lắng mãi.
Vậy mà dì không hề trách mắng, ngược lại còn luôn ôm mình nhẹ nhàng vỗ về, còn kể chuyện cho mình nghe.
Hàn Cẩm lúc ấy rất muốn nói, dì đừng lo lắng, con không sao, chỉ có hơi nóng một chút, ngủ một giấc là khoẻ ngay.
Nhưng cổ họng nó khó chịu, nói không ra lời, hiện tại thì đã tốt hơn rồi.
Hàn Cẩm chậm rãi vươn tay, trên cánh tay trắng nõn xuất hiện vài nốt đậu hồng hồng, mặt trên còn vết thuốc màu nâu vàng.
Sợ nốt đậu trên mu bàn tay bẩn, Hàn Cẩm dùng lòng bàn tay cẩn thận xoa xoa lông mày nhíu chặt của Liễu Tố Tố, đôi mắt ngập nước nhìn cô tràn đầy vẻ không muốn rời xa.
Hàn Cẩm chậm rãi mở miệng, trong lòng giãy giụa hồi lâu, nhẹ giọng gọi:
“Nương.”
Giọng Hàn Cẩm rất nhẹ, đáng lẽ Liễu Tố Tố không nghe thấy, nhưng vì cô lo nó phát sốt nên ngủ không an ổn, một chút động tĩnh nhỏ cũng lập tức tỉnh ngay, vậy nên mới vừa vặn nghe được những lời này.
Khoảnh khắc cô mở mắt ra, Hàn Cẩm cũng giật mình.
“Tiểu Cẩm, con vừa mới nói cái gì?” Liễu Tố Tố bất ngờ nhìn nó.
Hàn Cẩm vội vàng cúi đầu.
Không phải nó không muốn gọi nương, nó thật sự rất muốn rất muốn.
Nhưng nó luôn nhớ rằng mình cũng từng có nương, và nương rất không thích nó.
Chán ghét nó, đánh nó, dùng nước sôi hắt lên mặt nó, sau này cha mất rồi, nương cũng biến mất theo.
Hàn Cẩm không hận, bởi vì nương nói rất đúng, nương sinh nó ra, nuôi nó lớn, dù bị đánh hay mắng, nó đều phải chấp nhận.
Nó chỉ sợ hãi, nếu gọi dì là nương, sẽ có một ngày dì cũng sẽ rời đi không cần nó nữa.
Cho nên trước nay nó đều chỉ dám gọi ở trong lòng, hôm nay không cẩn thận nói ra, còn bị dì nghe thấy.
Hàn Cẩm tức khắc sợ hãi, đang muốn lắc đầu thì Liễu Tố Tố lại nói: “Tiểu Cẩm, con vừa gọi nương đúng không? Con gọi thêm một lần nữa đi?”
Thấy dì chờ mong nhìn mình, dường như còn rất vui, Hàn Cẩm luôn hy vọng dì có thể vui vẻ, mà dì đối xử với nó cực kỳ tốt, có lẽ...!có lẽ sẽ không giống người kia ghét bỏ nó đâu nhỉ…
Hàn Cẩm thấp thỏm suy nghĩ, tim đập càng lúc càng nhanh, nó cắn cắn môi, hạ định quyết định, gọi: “Nương.”
“Ơi, Tiểu Cẩm ngoan quá!” Liễu Tố Tố kích hôn