Editor: Sweetie
Chiều hôm nay, Chung sư trưởng đã phát phần thưởng xuống dưới, đúng là rất phong phú.
Mỗi người được thưởng 5 đồng, còn có thêm một cái ca tráng men, một cái phích nước nóng và một túi đường đỏ.
Lúc Liễu Tố Tố cầm phần thưởng trở về, mọi người xung quanh đều hâm mộ không ngừng.
Thời buổi này phích nước nóng và ca tráng men đều là mặt hàng khó kiếm, nếu muốn mua, giá không chỉ đắt mà còn phải có phiếu.
Tuy nhiên họ cũng biết là Liễu Tố Tố giỏi, nếu là trước kia sẽ ghen ghét nói châm chọc mấy câu, hiện tại chỉ có hâm mộ, cũng biết những thứ này là Liễu Tố Tố nên có, nhìn thấy ai đỏ mắt ghen tị ở sau lưng khua môi múa mép cũng sẽ giúp Liễu Tố Tố mắng lại vài câu.
Người đỏ mắt đương nhiên là Bạch Tĩnh.
Trong thời gian Liễu Tố Tố đến tỉnh Nam, Triệu chính ủy trở thành người quản lý đập chứa nước, tuyển thêm ba người làm, trong đó không có chị dâu của Bạch Tĩnh.
Chị dâu Bạch Tĩnh sau khi biết liền tức giận bỏ về, còn cô ta thì cả ngày ở nhà mắng chửi người, đổ hết trách nhiệm lên đầu Liễu Tố Tố, mỗi ngày đều sẽ ra ngoài nói xấu.
Nói Liễu Tố Tố không biết thông cảm, cô ta đã bụng lớn thế này, nhờ một việc nhỏ cũng keo kiệt không giúp.
Mọi người nghe xong cũng lười để ý, thời buổi này, trừ sức khỏe đặc biệt kém, hoặc trong nhà có quá nhiều việc, có ai sinh con mà không tự mình làm hết đâu.
Nói cách khác, dù cô muốn có người chăm sóc, chị dâu cô không muốn tới, vậy sao cô không tự hỏi xem bình thường mình làm người thế nào đi? Lại còn ở đây trách Liễu Tố Tố.
Hơn nữa Liễu Tố Tố cũng không quản đập lý đập chứa nước, mà dù có quản, dựa vào đâu mà phải nhường cho cô.
Ban đầu không ai có phản ứng, sau lại thấy Bạch Tĩnh nói nhiều quá, thế là nói kháy lại làm Bạch Tĩnh tức mà không làm được gì.
Hôm nay thấy Liễu Tố Tố cầm một đống đồ về nhà, những người khác cũng đang khen không ngừng, Bạch Tĩnh hừ lạnh một tiếng nghĩ, lợi hại thì sao, không phải đến giờ vẫn chưa có thai hay sao? Nào bằng giỏi mình!
Nghĩ đến đây, Bạch Tĩnh đắc ý ưỡn bụng.
Liễu Tố Tố muốn về nhà, căn bản không thèm cho cô ta một cái liếc mắt.
Đi công tác một thời gian dài mới về, nhận phần thưởng xong, Chung sư trưởng cho mọi người nghỉ hai ngày.
Vừa hay hôm nay có họp chợ, Lữ Linh Chi và Trần Nam đã sớm gọi cô cùng đi.
Liễu Tố Tố cất đồ vào nhà, gọi mấy đứa nhỏ đồng loạt xuất phát.
Qua năm mới, đồ ăn trong nhà đều không còn nhiều, cần mua bổ sung thêm, ngoài ra cô cũng muốn mua thêm gà con vịt con về nuôi.
Đầu xuân qua tết chính là thời điểm người ta ấp trứng, dọc đường đến chợ có không ít người bày sọt trước mặt, bên trong là đám gà vịt con.
Nhìn đám động vật lông xù rúc vào một chỗ run bần bật, mấy đứa nhỏ thích thú ngồi xuống ngắm.
Lần này Liễu Tố Tố mua nhiều hơn, mỗi loại sáu con, tổng cộng mười hai con, giao cho Hàn Cẩm và Hàn Tiền đã có kinh nghiệm.
"Tiểu Cẩm và Tiểu Tiền có lẽ sẽ lo không hết, Tiểu Lộ, Tú Tú và Tiểu Trình nhớ đến giúp đỡ có biết chưa?"
Mấy đứa nó đã bị đám gà vịt đáng yêu này thuyết phục, tất nhiên là đồng ý.
Hiện tại nuôi gia súc không có hạn chế, dĩ nhiên là Liễu Tố Tố muốn nuôi nhiều để chuẩn bị cho sang năm, trên thực tế, nếu không phải sợ không chăm được hết hoặc không đủ đồ ăn, cô còn muốn nuôi nhiều hơn.
Nhưng như hiện tại cũng được, gà vịt lớn nhanh, qua 2-3 tháng là lớn, đến lúc đó lại qua đây mua thêm là được.
Đi chợ về, cất đồ xong, cô lại tính lên núi một chuyến.
Giờ rau dại đang non, còn có quả dại với nấm, nếu không đi luôn, qua mấy ngày nữa không già thì cũng bị người khác hái mất.
Trần Nam nhìn sắc trời, hỏi:
"Hiện tại lá trà hẳn là có thể hái được rồi nhỉ?"
Liễu Tố Tố lắc đầu: "Phải khoảng 1 tháng nữa mới được." Giờ đang là hạ tuần tháng 2, qua 3-4 tuần nữa lá trà mới là tốt nhất.
Trần Nam thở dài: "Tiếc quá, Ngưu Đản nhà em cứ ồn ào muốn uống trà sữa."
Mùa đông lá trà ít, nhà ai cũng thiếu, chỉ là sau khi uống qua trà sữa, mọi người đã chấp nhận sữa bò, không có lá trà thì nấu với đường trắng, hương vị cũng không tồi, ít nhất không giống trước kia không ai thèm uống, việc đặt sữa vẫn kéo dài đến tận bây giờ.
"Chỗ chị còn một ít lá trà, lát nữa đưa qua cho em." Liễu Tố Tố nói.
Cô tích trữ nhiều, Hàn Liệt thì không nấu trà sữa, trong những ngày cô đi không dùng chút nào, nhà Trần Nam và Lữ Linh Chi đều mang ra ăn tết nên mới hết.
Trần Nam nghe vậy thì gật gật đầu: "Vậy chị cho em non nửa chén là được."
Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã lên tới núi.
Hiện tại rau dại đã có thể hái ăn, đặc biệt là rau cải và dương xỉ.
Rau cải hơi đắng nhưng làm sủi cảo rất ngon, đồ kho Liễu Tố Tố làm trước khi đi công tác đã ăn hết, sáng nay mấy đứa nhỏ còn nói, đồ ăn rất ngon, ngon hơn so với lúc chỉ có món Hàn Liệt nấu.
Liễu Tố Tố thấy bọn không mặt ủ mày ê cáo trạng thì cũng hiểu, trong lòng cũng rất vui, tuy nhiên, mấy thứ này ăn ngon nhưng không có dinh dưỡng, hiện tại cô đã về, nhất định phải tẩm bổ cho cả nhà.
Cho nên cô hái thêm rau cải, chuẩn bị buổi tối gói sủi cảo.
Dương xỉ làm rau trộn, trộn chung với tương ớt và dầu mè là có thể ăn.
Hiện tại cũng là thời điểm hương xuân bật mầm.
Thứ này so với rau dại thì tương đối được ưa thích, lúc nhóm Liễu Tố Tố qua đã có không ít người đang hái, hương xuân không nhiều lắm, mỗi người nhiều nhất chỉ hái được một chén nhỏ.
Sau khi trở về nhà, Liễu Tố Tố mang lá trà ra cho Trần Nam đem về.
Trần Nam cầm về trước, sau đó lại mang theo một miếng thịt đến gói sủi cảo chung.
Lữ Linh Chi cũng tới, ba người làm được tổng cộng sáu lồng, mỗi nhà hai lồng, gói xong thì mang về nhà nấu.
Nhà Liễu Tố Tố nhiều người nhất, sợ ăn không đủ no, vừa gói sủi cảo xong, cô liền đem hương xuân xào cùng trứng gà, lại trộn một đĩa dương xỉ, chưng ba cái bánh ngô, chờ Hàn Liệt trở về liền ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Hàn Trình không tích cực như bình thường, Liễu Tố Tố đang định hỏi, nó đã nhích lại gần: "Nương, con nóng quá."
Liễu Tố Tố vội sờ sờ một phen, phát hiện trán nó hơi nóng: "Hơi sốt rồi, có phải lúc trên núi trộm cởi quần áo ra không?"
Mặt Hàn Trình đỏ lên: "Con xin lỗi, lần sau con không dám nữa."
Trẻ con ham chơi, ra mồ hôi sẽ muốn cởi quần áo, vấn đề là hiện tại còn lạnh, gió trên núi lại lớn,