Động tác của Vu Kiến Sinh dừng lại: “Em không làm nữa?”
“Em đương nhiên là không làm nữa.” Trần Diễm đúng lý hợp tình nói.
Trước đó đồng ý là vì cho rằng không cần đưa tiền, Liễu Tố Tố bao hết, dù nhà chị ta có dùng hay không đều không lỗ, hiện tại phải trả tiền thì lại khác.
Cho dù Liễu Tố Tố có ba hoa chích choè thế nào, chị ta cũng sẽ không tin, lỡ không có tác dụng gì, không phải là phí tiền rồi hay sao?
Không chỉ vậy, đến tối Trần Diễm còn trộm đi tìm chị dâu cả, nhắc chị muốn xây cái hầm kia phải trả Liễu Tố Tố tiền.
Chị dâu cả nghe vậy kỳ quái nhìn Trần Diễm: “Phải đưa tiền chứ, chẳng lẽ em vẫn luôn cho rằng không cần tiền?” Sao có thể như vậy được.
“Mà cũng không phải Tố Tố lấy tiền, là em bỏ tiền ra mua nguyên vật liệu.” Chẳng lẽ còn muốn người ta chuẩn bị hết, mình thì chỉ ngồi không hưởng lợi?
Hôm qua lúc nghe Liễu Tố Tố nói chị cũng rất băn khoăn, rốt cuộc Liễu Tố Tố đi đo kích thước, còn chỉ đạo sắp xếp công việc này kia, thật vất vả cô mới về một chuyến, không cần gì mà nguyện ý giúp đỡ, dù là người một nhà chị vẫn thấy ngại ngùng.
Chị còn nghĩ chờ khi nào về nhà sẽ nói chuyện với cha nương, ít nhất cũng phải đưa cho cô ít trứng gà, vậy nên khi Trần Diễm ôm ý nghĩ không chi tiền, chị mới trăm triệu không ngờ như vậy.
Trần Diễm bị chị dâu chất vấn cũng có chút mất mặt, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Đâu biết thứ này đến tột cùng có dùng được hay không, tiền nhà em cũng không phải gió to thổi tới! Nếu vô dụng chẳng phải lãng phí tiền rồi sao?”
Chị dâu cả nhíu mày: “Tố Tố đã nói ở quân khu hiệu quả rất cao mà, sao em lại không tin?”
“Con bé nói ở quân khu tốt thì là tốt à? Chúng ta có ai thấy đâu, ai biết nó có đang gạt người không.
Chị dâu, chẳng lẽ chị quên trước kia Liễu Tố Tố đối nghịch với chị như thế nào rồi à? Mới đưa cho chị ít đồ chị liền bỏ qua?”
Trần Diễm luôn cảm thấy chị dâu mình thật đúng là ngu xuẩn, Liễu Tố Tố mới cho một chút ơn huệ nhỏ đã lừa dối được chị không phân biệt được đông tây nam bắc.
Chị ta thì không vẫn không tin Liễu Tố Tố, đừng hòng mong chị ta chi tiền.
Ngôn Tình Sắc
Chị dâu cả thấy cô em dâu này cứ nhắc mãi chuyện cũ, suýt chút nữa tức chết: “Cô! Tùy cô! Sau này đừng có hối hận!”
Trần Diễm hừ lạnh một tiếng, tin tưởng Liễu Tố Tố? Sau này chị mới là người khóc lóc tới tố khổ cùng tôi thì có!
Chị dâu cả thấy Trần Diễm vẫn có bộ dáng dầu muối không ăn như vậy cũng lười phản ứng lại, trực tiếp đóng cửa về phòng.
Sáng hôm sau chị liền nhắc đến chuyện Trần Diễm không muốn xây hầm biogas với Liễu Tố Tố.
Đương nhiên, chị không phải là người thích khua môi múa mép sau lưng người khác, không nói đến chuyện hôm qua Trần Diễm châm ngòi ly gián, mà chỉ nói Trần Diễm cảm thấy phiền phức nên không muốn làm.
Chị không nói, Liễu Tố Tố cũng có thể đoán được một hai, nói thẳng ra là từ ngày cô trở về, thái độ của chị dâu hai đối với cô đã chẳng ra gì.
Cô không để việc này ở trong lòng, hơn nữa Trần Diễm là vợ Vu Kiến Sinh, còn đang mang thai, về sau thời gian chị ta ở nhà lâu hơn cô, không cần vì một chút việc nhỏ như vậy mà ầm ĩ làm cả nhà không thoải mái, Vu Kiến Sinh kẹp ở giữa cũng bị khó xử.
Tuy không để trong lòng, nhưng Liễu Tố Tố cũng không phải loại người thích dùng mặt nóng dán mông lạnh, nếu Trần Diễm không muốn làm thì quên đi, cô càng bớt việc.
——
Thôn cách huyện thành không xa, ngày hôm sau Vu Kiến Dân liền lên huyện mua xi măng, cho cả nhà mình lẫn nhà mẹ vợ.
Liễu Tố Tố rất nhanh đã đo kích cỡ xong, hầm biogas đã có thể khởi công.
Loại việc xây dựng này không cần đến Liễu Tố Tố, đàn ông trong nhà ít nhiều đều hiểu biết xây nhà lợp ngói, ngoài ra còn gọi thêm mấy người quen đến giúp, bao ăn cơm là được.
Nhà chị dâu cả có bốn anh chị em, ngoài chị còn có hai anh em trai đã lập gia đình và một cô em gái chưa lấy chồng, trong nhà hai người anh em đều có 3-4 đứa nhỏ, nhân khẩu đông hơn nhà họ Vu nhiều.
Tuy nhiều sức lao động nhưng mỗi năm trồng trọt đều không đủ ăn, nghe chị dâu cả bàn bạc xây hầm biogas, bọn họ còn có chút chần chờ.
Chị liền nói Liễu Tố Tố trở về khuyến khích mọi người xây, thực nghiệm bên quân khu cũng có kết quả không tồi.
Nghe đến đây, người nhà chị ngay lập tức liền đồng ý.
“Em gái Kiến Dân làm việc trong quân khu còn gì, còn đi học nhiều năm như vậy, ở cổ đại cũng phải tương đương tú tài đấy, lời cô ấy nói chắc chắn là hữu dụng, hơn nữa quân khu cũng đã thử qua, chúng ta phải tin quân đội chứ?”
Không chỉ nhà chị dâu cả, một số người quen trong thôn được Liễu Thục Vinh khuyên cũng có cùng suy nghĩ, sau khi nghe Liễu Tố Tố giới thiệu về hầm biogas, qua không bao lâu liền đồng ý, mà người đồng ý còn không ít.
Nhất thời cả thôn khí thế hừng hực!
Liễu Tố Tố vốn cho rằng đo xong kích thước là có thể nghỉ một chút, nhưng mọi người đều là nông dân không biết gì, đây còn là lần đầu tiên làm chuyện thế này, lo lắng làm sai chỗ nào sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả bón phân cho ruộng, nên có cái gì không hiểu, liền lập tức gọi Liễu Tố Tố đến xem giúp.
Liễu Tố Tố cũng không mất kiên nhẫn, dù sao cũng là cô cổ động mọi người làm, họ tin tưởng cô, cô sẽ phụ trách đến cùng.
Đối với cô mà nói đây chỉ là việc thuộc bổn phận, nhưng đối với các thôn dân thì chính là kinh ngạc vô cùng.
Phải biết rằng người trong thôn đánh giá nguyên chủ đặc biệt không tốt.
Vì để xứng đôi với Trang Bạch Vũ, cô vẫn luôn xem mình là người thành phố, không chỉ lạnh lùng với các thôn dân, còn thấy họ rất chướng mắt.
Có người khuyên cô không nên dồn hết tâm trí vào Trang Bạch Vũ, cô ngược lại còn cảm thấy người ta đang ghen tị với mình, thế là cãi nhau ầm ĩ.
Thời gian lâu dần, đừng nói là khuyên, đến nói chuyện cùng cô mấy câu người ta cũng không muốn.
Người trong thôn còn tưởng rằng sau khi Liễu Tố Tố gả đến quân khu sẽ càng thêm không coi ai ra gì, không ngờ nay cô lại thay đổi nhiều như vậy, tính cách dễ chịu hơn, còn biết suy nghĩ cho đồng hương.
Họ đều là nông dân thuần phác, cứ như vậy thành kiến với Liễu Tố Tố rất nhanh liền biến mất, mỗi lần nhìn thấy cô hoặc người nhà họ Vu đều phải nhét cho ít quà.
Không còn cách nào mà, Liễu Tố Tố không nhận thù lao, bọn họ cũng chỉ có thể đưa những thứ này.
Cũng vì chuyện này mà mấy ngày nay Liễu Thục Vinh và Vu Đại Trụ cười không ngớt.
Đi đến đâu cũng được hoan nghênh, nghe những người xung quanh khen Liễu Tố Tố, còn có không ít người nói bọn họ biết dạy con, hai vợ chồng Liễu Thục Vinh vừa lòng cực kỳ.
Lúc đầu Liễu Tố Tố còn có chút ngượng ngùng, sau lại thấy nương và chú khó có khi vui vẻ như vậy, cũng không nói gì nữa.
Nhưng hôm nay, cô mới từ nhà một người quen về liền nhìn thấy Liễu Thục Vinh rửa ly trước cửa, sắc mặt có vẻ rất không vui.
Cô sửng sốt vội vàng đi qua: “Nương, làm sao vậy?”
Vu Đại Trụ ở một bên nói: “Thôi mà, Tố Tố đã trở lại, lát nữa mấy đứa nhỏ cũng về nhà, bà đừng làm mấy đứa nó lo lắng.”
“Không phải tôi không thoải mái, tôi chính là không ưa loại người như Đặng Phương ấy!” Liễu Thục Vinh nói xong, thấy Liễu Tố Tố đứng bên cạnh, cuối cùng vẫn giải thích: “Chú con có người họ hàng, con gái bà ta gả cho đoàn trưởng, hiện tại thường xuyên chạy tới nhà chúng ta diễu võ dương oai!”
Liễu Thục Vinh không phải kiểu người ghen tị khi người khác sống tốt hơn mình, nhưng bà rất không thích người cả ngày khoe mẽ.
Người phụ nữ tên Đặng Phương kia là họ hàng xa của Vu Đại Trụ, nhà ở công xã bên cạnh, thật ra cũng không tính là họ quá xa, nhưng nhà Vu Đại Trụ nhiều thân thích, hơn nữa không phải quan hệ huyết thống quá gần gũi nên hai nhà đã lâu không còn qua lại.
Thời Vu Đại Trụ còn trẻ, có một lần cha ông bị bệnh nặng, cần dùng tiền rất gấp, không còn cách nào phải đi mượn tiền, nhưng nhà bà ta không để Vu Đại Trụ nói một câu đã đóng sầm cửa lại, hoàn toàn không thèm để ý đến sống chết của họ hàng.
Nếu bởi vì hai bên không qua lại, không muốn cho vay tiền thì cũng dễ hiểu, coi như không có người họ hàng như vậy là được.
Nhưng khoảng thời gian trước, Đặng Phương đột nhiên cầm một túi đường trắng đến cửa, nói là qua thăm chứ thật ra là để khoe con gái mình được gả cho đoàn trưởng.
Bà ta còn luôn miệng nói với Liễu Thục Vinh: “Ôi trời, nghe nói con gái chị gả cho phó đoàn trưởng hả, phó đoàn trưởng cũng được, dù sao thì Tố Tố nhà chị cũng là gả lần hai, còn mang theo hai đứa nhỏ nữa, gả cho phó đoàn trưởng cũng là trèo cao rồi!”
Liễu Thục Vinh nghe vậy suýt tức chết, trực tiếp đuổi bà ta ra ngoài.
Qua một thời gian dài, bà cũng đã quên việc này, không ngờ hôm nay người này lại tới.
Liễu Tố Tố đỡ Liễu Thục Vinh, cười cười nói: “Nương đừng giận nữa, giờ Hàn Liệt cũng là đoàn trưởng rồi, nương cứ nói với bà ta như thế là được!”
“Nương nói rồi, nhưng bà ta không tin, còn muốn viết thư hỏi con gái bà ta ở quân khu nữa kìa.”
“Về sau nương đừng để ý đến bà ta nữa.
Đúng rồi, con gái bà ta tên là gì?”
“Hình như tên là...!lão Vu, tên gì ấy nhỉ?” Liễu Thục Vinh hỏi chồng.
Vu Đại Trụ nghĩ nghĩ: “Lê Ngọc Quế thì phải?”
“Lê Ngọc Quế?” Liễu Tố Tố chỉ thuận miệng hỏi tên, không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án này, kinh ngạc đứng bật dậy.
“Con quen à?” Liễu Thục Vinh nghi hoặc hỏi.
Đâu chỉ quen.
Liễu Tố Tố một lời khó nói hết: “Lê Ngọc Quế kia chính là vợ cũ của Hàn Liệt.”
“Cái gì?!” Lần này, người kinh ngạc đổi thành Liễu Thục Vinh và Vu Đại Trụ.
“Con có nhớ nhầm không?”
Ngay từ đầu lúc Đặng Phương đến khoe khoang Liễu Thục Vinh đã muốn đi hỏi thăm một chút, nhưng do cách một công xã bà lười đi, cộng thêm việc con dâu cả sinh con, Vu Kiến Sinh kết hôn, rồi thu hoạch hoa màu, bà bận quá nên không có thời gian.
Hiện tại nghe Liễu Tố Tố nói như vậy, còn tưởng tai mình có vấn đề.
“Không sai, là Hàn Liệt nói với con, giờ bọn họ còn ở lầu trên nhà con nữa.”
“Cái gì!!” Liễu Thục Vinh đứng ngồi không yên, hoảng sợ kêu lên.
Liễu Tố Tố biết bọn họ đang lo lắng cái gì, vội an ủi: “Nương yên tâm, Hàn Liệt cùng cô ta không có tình cảm gì, hai người kết hôn cùng ngày liền ly hôn luôn.”
Nói đến đây cô liền kể lại chuyện của Hàn Liệt cho Liễu Thục Vinh và Vu Đại Trụ nghe.
“Rầm” một tiếng, Liễu Thục Vinh hung hăng đập bàn một cái, mắng to: “Đúng là không phải người mà, Vu Đại Trụ, về sau phàm là người nhà Đặng Phương tới thì trực tiếp đóng cửa, đừng để bọn họ vào làm ô uế nhà chúng ta!”
Càng nói Liễu Thục Vinh liền càng hận gia đình này.
Hiện tại Hàn Liệt chính là chàng rể mà bà thập phần vừa lòng, cả nhà Lê Ngọc Quế khi dễ Hàn Liệt