Thật ra từ khoảng giữa tháng 5 đã có không ít người chú ý tới tình huống kì lạ này.
Ngày 26 tháng 5, Liễu Tố Tố mượn điện thoại văn phòng gọi về quê, hôm đó cũng là sinh nhật Liễu Thục Vinh, điện thoại gọi qua không lâu Liễu Thục Vinh đã nghe máy: “Nương nghĩ hôm nay con sẽ gọi điện thoại về, sớm đợi ở cửa thôn rồi!”
Liễu Tố Tố cười cười: “Nương, chúc nương sinh nhật vui vẻ.”
Tuy ngoài miệng Liễu Thục Vinh bảo con gái không cần để ý ngày này, nhưng trên mặt vẫn cười tươi rói, hỏi cô nghỉ hè năm nay có về không.
“Con không chắc lắm, khoảng thời gian này rất bận, phải đợi tháng sau mới biết được.” Xin nghỉ không dễ, mà chủ yếu là Hàn Liệt có khả năng sẽ phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu cô đi rồi trong nhà không còn ai chiếu ứng.
Liễu Thục Vinh đáp lại: “Vậy thì con đừng về, đi đường phiền toái lắm.”
Liễu Tố Tố gật gật đầu, Liễu Thục Vinh mặt mày hớn hở kể về hầm biogas: “Cái hầm biogas con làm dùng tốt lắm...”
Năm trước Liễu Tố Tố về nhà xây hầm biogas, tính đến nay đã được gần 1 năm, hiệu quả đã có.
Ban đầu Liễu Thục Vinh chỉ thử ở vườn rau, sau khi phát hiện có hiệu quả liền bón luôn cho cả ruộng cạn, sản lượng khoai lang đúng là tăng lên nhiều!
Không chỉ nhà mình, Liễu Thục Vinh còn ra ngoài hỏi một vòng những nhà có hầm biogas, bọn họ cũng khen không dứt miệng, nhắc tới thu hoạch ngoài ruộng liền cười ha hả, vừa thấy Liễu Thục Vinh liền hỏi bà khi nào Liễu Tố Tố trở về để bọn họ gặp mặt cảm ơn.
“Trong nhà hết thảy đều ổn, con đừng lo lắng, ở quê đã lâu không mưa, hôm qua nương cùng chú con tính thời gian, phát hiện ít nhất là ba tháng không mưa rồi, cũng không biết khi nào mới mưa nữa...!A, nói một lúc mà quên thời gian, Tố Tố con mau đi làm đi, mấy ngày nữa nương gửi thư cho con!”
Đều là nông dân, trong lòng nghĩ cũng chỉ có công việc ngoài ruộng với thời tiết, Liễu Thục Vinh nhớ đến phí điện thoại không rẻ, lại nói hai câu sau đó liền cúp máy
Liễu Tố Tố cúp điện thoại, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, trong lòng cũng có chút phát sầu.
Dựa theo lời Liễu Thục Vinh, ở quê đã ba tháng không mưa, còn chỗ cô là bốn tháng.
Bởi vì văn phòng quản việc thu hoạch nhà nông, mưa lại cùng một nhịp thở với lương thực cho nên thời tiết hàng ngày đều được đoàn trưởng Trương cho người ghi chép lại.
Thời gian đầu không có chuyện gì, rốt cuộc quân khu bên này khô hạn, nước mưa ít, vào mùa đông cơ bản là không có mưa, cũng hiếm khi có tuyết rơi, phải đợi đến đến khoảng tháng 6 mùa mưa mới tới, trước lúc đó chỉ có thể dựa vào nguồn nước dưới sông chống đỡ.
Nhưng năm nay rất kỳ quái, đừng nói là tháng 6, mãi cho đến hiện tại gần tháng 7 rồi nhưng bầu trời vẫn rất trong xanh, không hề có dấu hiệu của cơn mưa, đoàn trưởng Trương càng nhìn càng nản, mỗi ngày đều nhắc đến chuyện này ở văn phòng.
Đám người tiền trinh thường xuyên an ủi ông, bảo ông đừng sốt ruột, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ mưa thôi.
Nhưng Liễu Tố Tố biết việc này không đơn giản, hiện tại đã sang năm 59, nói cách khác ba năm thiên tai sắp bắt đầu.
“Tiểu Liễu, lát cô cùng tiền trinh ra ngoài ruộng kiểm tra hệ thống tưới nước nhé, không có vấn đề gì thì trực tiếp tan tầm.” Đoàn trưởng Trương ngẩng đầu nói.
Liễu Tố Tố gật đầu, đi theo tiền trinh ra ngoài ruộng.
Mỗi ngày đều phải kiểm tra ống nước, dù sao thì nó cũng không rẻ, nếu có vấn đề gì, kiểm tra ra sớm còn có thể kịp thời sửa chữa.
Hiện tại trời không mưa nhưng nước sông vẫn đủ, cho nên hoa màu đều phát triển ổn định.
Liễu Tố Tố đoán cũng chỉ được nốt một quý này thôi, nếu vẫn không mưa, quý tiếp theo chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Trở về nhà, Liễu Tố Tố liền thấy Lữ Linh Chi đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, rõ ràng là đang đợi cô, bởi vì vừa thấy cô về, chị liền lập tức vẫy vẫy tay.
“Chị Lữ.” Liễu Tố Tố đi qua.
“Tiểu Liễu, em còn nhớ chuyện lúc trước chúng ta nói không, chị đoán là sắp thành sự thật rồi!” Lữ Linh Chi hạ giọng nói.
Thời gian trước Liễu Tố Tố khuyên chị và Trần Nam nuôi thỏ nuôi lợn, còn nói qua thời tiết lạ lùng thế này có khả năng xảy ra chuyện bất thường, lúc ấy Lữ Linh Chi cũng có suy nghĩ tương tự, không ngờ nay nó đã xảy ra.
“Không chỉ chúng ta, hôm nay chị ra ngoài đi dạo xung quanh, có nhiều người cũng đang nói về chuyện này lắm.” Đương nhiên những người đó chủ yếu là lo lắng thời tiết không quá bình thường, còn có người muốn đến Cung Tiêu Xã mua lương thực tinh, lỡ đâu thu hoạch bị ảnh hưởng, lương thực sẽ càng ngày càng đắt, thừa dịp hiện tại còn rẻ thì mua thêm một chút.
Liễu Tố Tố gật gật đầu, cũng không cảm thấy lạ, mọi người đều là nông dân, trong lòng để ý nhất chính là lương thực, trời không mưa ai mà chẳng lo.
Lữ Linh Chi lại hỏi: “Tiểu Liễu, em có định mua không? Chúng ta cùng đi mua đi?”
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ: “Mua chứ, ngày mai đi luôn, chị mang hết phiếu gạo đi nhé, thô lương, lương thực tinh đều mua một ít, dù sau này không xảy ra việc gì, giữ lại để nhà mình ăn cũng không sợ phí.”
Lữ Linh Chi cười gật đầu: “Chị cũng nghĩ thế, để chị đi nói với Tiểu Nam, sáng mai chúng ta liền đi.”
Giống như lời Lữ Linh Chi nói, hiện tại ai cũng lo lắng về vấn đề lương thực, lúc mấy người cô đến Cung Tiêu Xã cũng đã có vài người cầm phiếu đến mua đồ, chủ yếu là mua bột ngô, lương thực tinh, bột mì về dự trữ, thời tiết khô hanh không dễ bị mốc, có thể bảo tồn khá lâu.
Liễu Tố Tố cũng mua 20 cân, giữa tháng có họp chợ cô còn cố ý đi tìm mấy nhà dân mua mấy bao vỏ lúa mì, thứ này để cho lợn ăn, bởi vì nuôi hai con lợn, sức ăn chúng nó lớn nên cùi ngô