Lê Ngọc Quế còn đang cho rằng Liễu Tố Tố rất hâm mộ mình, tâm tình lo lắng lập tức biến thành đắc ý.
Trên thực tế, Lê Ngọc Quế cũng không định gọi người nhà họ Bao đến đây.
Từ tháng trước khi phát hiện mình mang thai, Lê Ngọc Quế liền vui vẻ không thôi, không chỉ cô ta vui vẻ, Bao Phi Tường cũng vô cùng kích động.
Hắn đã kết hôn ba lần, mỗi lần vợ hắn đều ngoài ý muốn qua đời, một đứa con cũng không có, hắn đã ba mươi mấy tuổi mà vẫn chưa có con, nói không sốt ruột là nói dối.
Sau khi nghe tin Lê Ngọc Quế mang thai, Bao Phi Tường ngẩn người hỏi lại: “Ngọc Quế, em nói cái gì, em thật sự mang thai rồi?!”
Lê Ngọc Quế trợn mắt lên, nói: “Em khám bác sĩ rồi, còn có thể có giả được sao?”
“Thật tốt quá! Thật tốt quá!!” Bao Phi Tường vui sướng kéo Lê Ngọc Quế ngồi xuống, còn rót nước đưa qua, “Ngọc Quế, thật tốt quá! Giờ anh đi thông báo cho nương, nương nhất định sẽ rất vui!”
Thấy Lê Ngọc Quế không đáp lời, Bao Phi Tường cười cười: “Vừa rồi là anh không tốt, anh không nên mắng em.”
Lê Ngọc Quế nhìn hắn một cái: “Anh biết anh sai rồi?”
Hai người cãi nhau vẫn là bởi vì Lê Ngọc Quế ở nhà không chịu làm việc.
Bao Phi Tường là đoàn trưởng, tiền trợ cấp cũng cao, nhưng một tháng cũng chỉ được khoảng 100 đồng, tiền này hắn dùng cho nhà mình, còn phải gửi về một phần cho bà Bao.
Mà hắn và Lê Ngọc Quế đều là người quen ăn xài phung phí, tiền còn thừa cũng chỉ đủ để chi tiêu, căn bản không để dành được đồng nào.
Lúc mới dọn đến Lê Ngọc Quế làm nũng nói mình không muốn đi làm, Bao Phi Tường nghĩ nghĩ, cảm thấy cô ta vừa tới, có lẽ còn chưa quen nên cũng đồng ý luôn.
Ai ngờ đã sống ở đây được gần 1 năm rồi, Lê Ngọc Quế vẫn không có ý tứ muốn ra ngoài làm việc.
Việc này đã chọc giận Bao Phi Tường, dẫn đến trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên cãi vã.
Lê Ngọc Quế chắc chắn là không chịu, cô ta gả cho Bao Phi Tường vốn dĩ là vì muốn hưởng phúc, đời trước cô ta đã ăn đủ đau khổ, đời này thật vất vả mới tìm được một người chồng có tương lai rộng mở, sao có thể để mình phải chịu khổ? Quan trọng nhất chính là, cô ta vẫn luôn ở trước mặt Liễu Tố Tố diễu võ dương oai, khoe mình sống hạnh phúc bao nhiêu, nếu cũng giống những người khác phải ra ngoài làm ruộng, ai còn tới hâm mộ cô ta nữa?
Lê Ngọc Quế không chịu đi làm, hai vợ chồng cô ta không ngoài ý muốn mà lại cãi nhau một trận, đột nhiên Lê Ngọc Quế lại ôm bụng kêu đau.
Bao Phi Tường không tin, hừ lạnh một tiếng: “Cô đang cãi nhau với tôi, dù có đau cũng là họng đau, bởi vì giọng cô lớn quá đấy, đau bụng cái quỷ gì?”
Lê Ngọc Quế thiếu chút nữa tức chết, vốn còn muốn cho hắn một ngạc nhiên, nay liền nói thẳng: “Tôi đang mang thai, sao lại không thể đau bụng?!”
“Cái gì?!” Bao Phi Tường vẫn không tin, phải đến khi Lê Ngọc Quế lấy phiếu kiểm tra ở bệnh viện ra, hắn mới tươi cười tin là thật.
Mà lúc này Lê Ngọc Quế nghe Bao Phi Tường muốn đi gọi điện thoại cho bà Bao thì liền nói: “Em cũng phải đi gọi điện thoại cho nương em.”
“Em cũng muốn báo tin vui?” Bao Phi Tường hỏi.
“Ngoài báo tin vui, em còn muốn để nương tới chăm sóc em.” Lê Ngọc Quế đắc ý ưỡn bụng.
Nương thường xuyên khoe khoang bà có con rể là đoàn trưởng, nếu mình đón nương tới đây, người trong thôn không phải sẽ càng hâm mộ nương, sau đó lại khen mình có tiền đồ hay sao? Nay mình đã có thai, cũng không thể làm việc, phải tìm người tới để hầu hạ mình chứ, kể chuyện này ra ngoài càng có mặt mũi.
- Lê Ngọc Quế nghĩ
Bao Phi Tường nghe xong cảm thấy cũng đúng, hắn vất vả lắm mới có được một đứa con, bất luận thế nào cũng không thể để xảy ra chuyện, Lê Ngọc Quế kiều quý một chút cũng là vì tốt cho con, an toàn của đứa bé là quan trọng nhất.
Song lúc chuẩn bị đồng ý chuyện này, hắn đột nhiên nhớ tới lúc mình và Lê Ngọc Quế kết hôn, Đặng Phương tham lam đòi những 150 đồng tiền lễ hỏi, không đưa bà ta sẽ không gả con gái.
Lê Ngọc Quế lớn lên bình thường, văn hóa cũng không cao, còn là dân quê, nếu không phải thanh danh khắc vợ của hắn quá nổi tiếng, không ai chịu gả, hắn tuyệt đối sẽ không đưa nhiều lễ hỏi như vậy.
Lúc ấy hắn quẫn bách không lấy được ai nên mới đành đáp ứng, nhưng hiện tại mắt thấy Lê Ngọc Quế càng ngày càng ra vẻ cao quý, phỏng chừng sau khi mang thai sẽ càng thêm càn quấy, bằng bất cứ giá nào hắn cũng không thể để Đặng Phương đến đây, bằng không tiền trong nhà sẽ bị bà ta đào sạch.
“Hay là để nương anh tới đây đi, nương anh đã sớm muốn đến thăm chúng ta, hiện tại em còn mang thai nữa, bà khẳng định càng thêm vui mừng.” Bao Phi Tường khuyên nhủ.
Lê Ngọc Quế vẫn có chút không muốn, mẹ chồng dù có tốt đến đâu cũng không bằng mẹ ruột, hơn nữa thời điểm cô ta ly hôn với Hàn Liệt, Đặng Phương chì chiết chế nhạo cô ta muốn chết, lần này gọi Đặng Phương tới cũng là vì muốn khoe hạnh phúc mà thôi.
Bao Phi Tường ý đã quyết, những câu tiếp theo đều là dỗ dành.
Nào là bà Bao thường xuyên khoe với hàng xóm con dâu tốt thế nào, nào là bà Bao chờ ôm cháu trai đã lâu, nhất định sẽ hầu hạ cô ta thật tốt… Lê Ngọc Quế được nịnh vui vẻ, cứ thế gật đầu đồng ý.
Cô ta cảm thấy mẹ chồng tới cũng tốt, bà ấy là người huyện thành, trong tay ít nhiều sẽ có của cải, mang đến đây không phải cô ta càng được hưởng hay sao? Mà Đặng Phương nổi tiếng là vắt cổ chày ra nước, trong lòng cũng chỉ nghĩ cho em trai, thể nào cũng sẽ nghĩ cách mang hết những thứ tốt về, không có khả năng hầu hạ cô ta chu đáo.
Tưởng tượng thì tốt đẹp nhưng Lê Ngọc Quế lại trăm triệu không ngờ, bà Bao không chỉ đến một mình, còn dắt theo em trai em gái của Bao Phi Tường - Bao Phi Quyên và Bao Phi Cường đến!
Nhìn ba người đi đằng sau Bao Phi Tường, Lê Ngọc Quế liền trợn tròn mắt.
Phải biết rằng từ trước đến nay hai vợ chồng cô ta sống cùng nhau rất dễ chịu, nay thêm ba người nữa, tiền đâu ra mà dùng?
Tuy Lê Ngọc Quế trọng sinh, nhưng thời gian này vào đời trước trùng hợp là lúc cô ta bị Hàn Liệt tống vào tù, cho nên không hề biết gì về nạn đói.
Đương nhiên là vẫn có nghe nói nhiều địa phương thiếu lương, nhưng bởi vì tin tức trong tù không thông, dẫn tới cô ta gần như không biết gì.
Hơn nữa Lê Ngọc Quế thập phần thích được tâng bốc, được đám người bà Bao nịnh nọt một hồi, tâm lý kháng cự dần dần biến mất.
Mấy người lạ mặt đứng ở ven đường nói chuyện, chỉ chốc lát sau liền có quân tẩu đến hỏi có chuyện gì.
Bà Bao liền cười ha hả nói con dâu mình mang thai, không muốn để con dâu vất vả nên bà ta cố ý lại đây chăm sóc.
Quân tẩu kia nghe vậy thì hâm mộ Lê Ngọc Quế không thôi, khen cô ta có phúc khí được nhà chồng quan tâm săn sóc.
Lê Ngọc Quế càng thêm dao động.
Cô ta nghĩ, dù sao thì mình mang thai với ở cữ cũng chỉ khoảng một năm, có thể để hai đứa em của Bao Phi Tường ở bên này một thời gian, một khi lương thực không đủ thì đuổi bọn họ đi, ở cữ xong thì đuổi bà Bao về luôn, như vậy vừa giữ được mặt mũi, vừa không cần lo lắng trong nhà không đủ chi tiêu.
Lê Ngọc Quế nghĩ như vậy, trong lòng đã có quyết định, cười tủm tỉm dẫn người nhà họ Bao lên lầu.
Mộng tưởng tốt đẹp của Lê Ngọc Quế rất nhanh đã bị hiện thực đánh vỡ.
Ngay cả Liễu Tố Tố cũng không ngờ mới là năm thứ nhất mà vấn đề ở quân khu đã nghiêm trọng đến vậy.
——
Thời điểm Liễu Tố Tố gọi điện thoại cho Liễu Thục Vinh là hạ tuần tháng 5, qua hai tháng nay là gần tháng 8, ngoài ruộng ngày càng khô hạn.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ hai trận mưa phùn thì không có bất cứ một giọt nước nào rơi từ trên trời xuống.
Đoàn trưởng Trương nhìn bầu trời trong vắt, chỉ cảm thấy đầu càng đau, cũng cũng may là hiện tại sắp tới thời gian thu hoạch lúa mì, cần không cần tưới nước quá nhiều, bằng không chưa tới một năm, nước sông đều cạn hết.
Mấy người Liễu Tố Tố bận rộn luôn chân luôn tay, canh chừng cẩn thận lương thực ngoài ruộng, phòng ngừa xảy ra một vấn đề khác—— nạn hạn hán dễ dàng đưa tới nạn sâu bệnh, quân khu khó khăn lắm mới khá lên, hiện tại ông trời không chiều lòng người, nếu thêm sâu bệnh nữa thì thật sự xong rồi.
Ngoài ra còn phải thường xuyên đi kiểm tra ống nước.
Thời tiết nóng, nắng độc, ống nước dù là làm từ keo cũng sợ sẽ bị nứt vỡ.
Công tác bận rộn, tan làm cũng không dễ chịu gì.
Thời gian này chỉ cần vừa tan tầm, việc đầu tiên Liễu Tố Tố làm chính là đi vào phòng bếp lấy rổ, đi theo mấy đứa nhỏ lên núi.
Ngược lại không phải đi đào rau dại về ăn, mà chủ yếu là do Tiểu Lộ, Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú đều đã đi học, “sức lao động” trong nhà giảm đi, chỉ còn lại hai đứa Hàn Tiền, Hàn Trình.
Ngoài hai đứa nó còn có Tam Cường nhà Lữ Linh Chi cùng Thiết Đản nhà Trần Nam, một đứa so với một đứa còn nhỏ hơn, đến cả củ cải nhỏ Hàn Tiền cũng có thể làm đại ca trong nhóm.
Trẻ con không làm được quá nhiều việc, Liễu Tố Tố cũng sợ không an toàn, dặn bọn nó đừng đi lên núi, tìm cỏ dại cho lợn ăn ở chân núi thôi.
Nhưng chân núi không nhiều cây cỏ lắm, ở nhà trừ gà vịt lợn, số lượng thỏ cũng tăng lên nhanh chóng, tất cả đều ăn không đủ no, chỉ có thể chờ mấy đứa Tiểu Lộ đi học về rồi