Lê Ngọc Quế cũng ở bờ sông, nghe được lời này liền trợn trắng mắt.
Tốt cái gì mà tốt, cô ta còn lâu mới cảm thấy Hàn Liệt đối với Liễu Tố Tố là thật tình, chắc là cố ý giả bộ cho người khác xem chứ gì? Làm gì có người đàn ông nào chủ động làm việc nhà? Bao Phi Tường cũng như vậy, đời trước Hàn Liệt cũng chưa từng giúp cô ta lần nào!
Ai mà thèm tin.
“Lê Ngọc Quế, cô ở đây làm gì?” Có người phát hiện cô ta khác thường, lập tức hỏi.
Lê Ngọc Quế nghe vậy ra vẻ thẹn thùng ôm bụng: “Không có gì, tôi thấy hơi buồn nôn thôi.”
“A, bụng cô cũng phải hơn 7 tháng rồi nhỉ, sao đến giờ vẫn còn buồn nôn, có phải không ăn được gì hay không?”
“Tôi ăn ngon miệng lắm, hôm qua mẹ chồng tôi còn làm thịt cho tôi ăn cơ mà, tại đứa bé ầm ĩ quá ấy mà, nhưng mà cũng đúng thôi, con trai có đứa nào không ầm ĩ đâu.”
“Con trai? Ngọc Quế, cô biết mình mang thai con trai sao?” Người xung quanh có chút không tin, là nam hay nữ, trước khi sinh ra ai mà biết?
Lê Ngọc Quế đắc ý nhếch khóe miệng: “Tôi đương nhiên là biết, con của tôi chắc chắn là con trai!”
Ngày đó đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ mà Bao Phi Tường quen nói trong bụng cô ta là con trai, quả thật khiến cả nhà bọn họ vui mừng khôn xiết, đặc biệt là Bao Phi Tường và bà Bao, sau khi xác định là con trai, đối xử với cô ta càng tốt hơn trước.
Không chỉ không để cô ta làm bất cứ việc gì, còn chủ động lấy tiền ra mua thịt cho cô ta ăn, phải biết rằng hiện tại thịt rất đắt, năm trước tăng tới 1 đồng 5, năm nay đã là 2 đồng 1 cân, hôm qua Lê Ngọc Quế cố ý cầm bát cơm ra ngoài khoe ra một hồi, ai thấy cũng hâm mộ muốn chết.
Tuy nhiên việc kiểm tra giới tính là trái với quy định, Lê Ngọc Quế không thể nói rõ, nhưng dù cô ta không nói, mọi người nhìn cô ta nói chém đinh chặt sắt như vậy cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân, càng hâm mộ cô ta hơn.
Đặc biệt là Bạch Tĩnh, nhìn cái bụng cao ngất của Lê Ngọc Quế mà ghen tị đỏ mắt.
Bạch Tĩnh đã có con nhưng đứa bé là con gái, đừng nói là phó đoàn trưởng Thái, ngay cả cô ta cũng thấy không hài lòng, đã thế đứa bé còn đen thui thủi, nhìn là thấy phiền lòng.
Lúc này nghe Lê Ngọc Quế nói chuyện, Bạch Tĩnh càng đỏ mắt bực bội, nhưng Lê Ngọc Quế như thể không nhận ra bạn mình đang khó chịu trong lòng, còn không ngừng khoe khoang làm Bạch Tĩnh hận không thể xoay người rời đi, nhưng ngại Bao Phi Tường chức vị cao hơn phó đoàn trưởng Thái, chỉ có thể cố nén lại.
Chờ mọi người xung quanh đều đã biết tin, không còn ai cảm thán Liễu Tố Tố may mắn nữa, Lê Ngọc Quế mới ngừng lại, mỹ mãn ôm bụng về nhà.
——
Sau khi Liễu Tố Tố và tiền trinh đến Tảo Trang lấy nấm, vợ tiền trinh sợ bọn họ lần đầu tiên không quen tay, còn tay cầm tay giúp đỡ bọn họ trồng nấm.
Đoàn trưởng Trương tất nhiên cũng tới, lần này ông rất ủng hộ việc trồng nấm bào ngư, chỉ có điều văn phòng không có chỗ, bằng không cũng sẽ không đến mức trồng ở nhà Liễu Tố Tố.
“Mỗi ngày đều phải tưới nước một lần… Như vậy đi Tiểu Liễu, lát nữa tôi sẽ nói chuyện cùng chính ủy, về sau nhà cô sẽ được phân thêm một xô nước nữa, xem như là phần của văn phòng chúng ta.” Đoàn trưởng Trương nói.
Liễu Tố Tố giúp quân khu thử nghiệm trồng nấm, nhất định không thể để nhà cô bị thiệt.
Liễu Tố Tố cũng không khách khí, hiện tại cũng không có điều kiện để cô khách khí, gật gật đầu: “Vâng, cảm ơn đoàn trưởng.”
Nấm bào ngư sau khi trồng, mỗi ngày chỉ cần lưu ý quan sát là được, sợ xảy ra tình huống ngoài ý muốn, mỗi buổi sáng tối Liễu Tố Tố đều ghi chép lại trạng thái sinh trưởng, về sau dù thất bại cũng có dấu vết để điều tra.
Trừ cái này ra, ngoài ruộng cũng không thể nhàn rỗi, ban ngày cô phải ra ngoài ruộng trông nom, ở ruộng gần như cả ngày, đến giờ ăn cơm mới có thể trở về một chuyến.
Cứ như vậy, cơ thể thật vất vả mới nuôi được một ít thịt lập tức gầy đi trông thấy.
Buổi tối, Hàn Liệt nắm cánh tay chỉ còn gầy gò của vợ, sắc mặt khó coi: “Không thể xin 2 ngày nghỉ được sao?”
“Giờ thì không thể, đang là thời điểm mấu chốt mà.” Liễu Tố Tố không hề cảm thấy mệt, bởi vì văn phòng rất nhanh sẽ đưa ra được phương pháp tưới nước tiết kiệm nhất, dù muốn nghỉ ngơi cũng phải đợi làm xong chuyện này đã.
Cô cười, sờ sờ lông mày Hàn Liệt: “Không sao, cũng không phải chỉ có một mình em mệt, mấy người đoàn trưởng và tiền trinh còn mệt hơn ấy.”
Hàn Liệt nhìn cô: “Bọn họ lại không phải vợ anh.”
Liễu Tố Tố dở khóc dở cười, cô thấy hơi buồn ngủ, nói chuyện cùng Hàn Liệt hai câu, sau đó bắt đầu viết nhật ký sinh trưởng của nấm bào ngư ngày hôm nay.
Viết xong liền nhét vở vào trong ngăn kéo, dựa vào gối đầu ngủ thiếp đi, cho nên cô căn bản không hề biết, lúc này Hàn Liệt đang có kế hoạch gì.
——
5 giờ chiều ngày hôm sau, trường học tan học, Hàn Cẩm nhớ phải về cho gà ăn, chạy nhanh như bay về nhà.
Đang chuẩn bị vào phòng bếp lấy chỗ ốc hôm qua mới bắt ra, đột nhiên phát hiện ở hầm có bóng người, tim Hàn Cẩm bỗng đập thình thịch.
Nương vẫn chưa về, mấy đứa Tiểu Tiền còn đi đằng sau, vậy đây là, “Trộm sao?”
Hàn Cẩm hoảng sợ, dùng sức cầm cục đá đập ốc, nhẹ nhàng qua đi, lúc nó đang chuẩn bị vọt vào bắt trộm, tay vừa mới nâng lên đã ngẩn người: “Cha?”
Hàn Liệt tưởng Liễu Tố Tố đã về, vừa định nhận lỗi cũng giật mình: “Tiểu Cẩm? Con tan học rồi à?”
Hàn Cẩm gật gật đầu, thả cục đá xuống: “Cha làm gì đó?”
Hàn Liệt thở phào, quơ quơ lạp xưởng trong tay: “Tối nay chúng ta ăn thịt nhé?”
Hàn Cẩm nhìn lạp xưởng căng đầy thịt, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, đang tính gật đầu lại vội vàng lắc lắc đầu: “Không được...!nương nói...!phải đợi.”
Trong nhà có thịt nhưng phải ăn tiết kiệm, thỉnh thoảng mới mang ra cải thiện bữa ăn, cơ bản Liễu Tố Tố một tháng sẽ làm 2 bữa thịt, vừa bổ sung dinh dưỡng mà các con cũng đỡ thèm, đương nhiên 2 lần này cũng là lúc bọn nó vui vẻ nhất.
Hàn Liệt biết vậy nên lúc này mới cố ý về sớm, lén lút vào hầm lấy thịt.
Hôm qua thấy vợ gầy đi anh liền có ý tưởng này, “Không sao, chúng ta ăn cho đỡ thèm, mà gần đây nương con gầy đi rồi, phải bồi bổ thân thể thôi.”
Hàn Cẩm vừa rồi còn rất có nguyên tắc, vừa nghe là nương muốn ăn lập tức gật gật đầu: “Con đi...!hái hành!”
Giúp nương nhóm lửa đã lâu, nó cũng nhớ rõ lạp xưởng phải xào cùng hành mới ngon.
Hàn Liệt cười gật đầu: “Ừ.”
Hàn Cẩm chỉ chốc lát đã hái xong hành rồi mang đi rửa, trừ cái này ra, chờ mấy anh em đi học về, Hàn Cẩm liền chuyển một tờ giấy qua.
“Đây là cái gì…” Tiểu Lộ nhìn tờ giấy, bên trên viết “Cha nói nương gầy rồi, phải ăn nhiều thịt, chúng ta ăn ít thôi nhé”.
Hàn Cẩm gật gật đầu, mỗi lần nấu thịt nương đều ăn rất ít, lần này là vì bồi bổ thân thể nương nên mới làm, cho nên bọn nó sẽ không ăn nhiều.
Nó muốn dặn dò nhưng nói chuyện mệt mỏi quá, thế là dứt khoát chuyển thành viết luôn.
Nhìn tờ giấy, mấy đứa nhỏ đều hiểu ý, ngoan ngoãn gật gật đầu, ngoài một đồng chí nào đó ——
“Anh hai, chữ này là chữ gì dợ?” Hàn Tiền xem xong đưa lại tờ giấy đưa cho Hàn Cẩm, chữ đầu tiên nhìn lạ quá, nó không quen chữ này!
Hàn Tiền trợn mắt nói: “Đây là chữ cha!”
Hàn Tiền mệt tâm dứt khoát đọc lại một lần, sau đó liếc liếc mắt nhìn bụng Hàn Trình: “Cho nên em