Ban đầu lúc tìm sĩ quan hậu cần nhờ mua sữa bò, Liễu Tố Tố định làm thành sữa chua hoặc mấy món ăn vặt làm từ sữa, tuy nhiên sữa chua quá khó làm, mà đồ ăn vặt thì tương đối phiền toái, dù thế nào cũng không tiện bằng trà sữa, hơn nữa trà sữa rất ngon, quả thực già trẻ đều thích.
Sữa bò rẻ, lá trà hái trên núi, thứ cần nhất cần làm chỉ còn có đường, nhưng đường so với mấy thứ như bột mì càng rẻ hơn không ít.
Làm trà sữa phải dùng đường phèn, sau khi cọ rửa nồi sạch sẽ thì trực tiếp bỏ đường vào, thêm ít nước xào đến khi nào đường chuyển thành màu caramel, lại cho lá trà vào xào cùng, thêm nước rồi đun sôi.
Trà sữa tốt nhất nên dùng hồng trà, nhưng hiện tại không loại này, cũng may trà xanh cũng rất thơm, tuy vị sẽ khá chát nhưng bỏ thêm ít đường cát trắng là có thể dấu bớt vị chát đó đi.
Chờ đến khi mùi trà bay ra, cuối cùng đổ sữa bò vào là xong.
Sữa bò mới lấy, Liễu Tố Tố còn cố ý nấu một lần để tiêu độc, đổ sữa trắng đục vào nồi, màu trà sữa hiện ra ngay tức khắc.
“Tiểu Cẩm, cho lửa nhỏ một chút.”
Hàn Cẩm giúp Liễu Tố Tố nhóm lửa nhiều lần đã am hiểu, nghe cô nói lập tức lấy kẹp gắp than rút ra hai thanh củi, sau đó cắm vào tro, ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt.
Đun sôi trên lửa nhỏ, trà sữa bắt đầu ùng ục toả ra khói, hương thơm độc đáo cũng bắt đầu bay lên.
Thấy đã có thể uống, Liễu Tố Tố liền rót ra một ít đưa cho Hàn Cẩm∶ “Con nếm thử xem?”
Hàn Cẩm đưa hai tay cầm lấy, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ, Liễu Tố Tố đang muốn hỏi mùi vị có được không, liền thấy hai mắt thằng bé sáng ngời∶ “Ngon lắm ạ!”
Liễu Tố Tố nhịn không được nở một nụ cười.
Ổn rồi, Hàn Cẩm đã nói là ngon, vậy còn cần hoài nghi về hương vị sao?
Trà sữa nấu lâu vị sẽ bị đắng, Liễu Tố Tố đem phích nước nóng ra, dùng băng gạc buộc vào miệng phích, vừa rót vừa lọc lá trà.
Lần này cô nấu trà sữa khá nhiều, sau khi rót đầy phích nước, chỗ còn lại cô đổ vào ca tráng men.
Đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Liễu Tố Tố liền biết bọn nhỏ ra ngoài chơi đã về, đang chuẩn bị gọi mấy đứa vào uống trà sữa thì bị đống đồ trong ngực bọn nó làm cho khiếp sợ.
“Lại là mấy người lớn cho hả?”
Ban đầu cô cũng rất ngạc nhiên.
Từ lần Thái Đào gây chuyện làm tất cả mọi người biết Liễu Tố Tố không chỉ là sinh viên đại học, còn làm việc ở Bộ quân vụ, thì toàn bộ người ở quân khu đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô.
Ngưỡng mộ thì thôi đi, nhưng chủ yếu là những người từng theo phe bà Thái khinh thường Liễu Tố Tố, hay những nhà có con cái từng bắt nạt Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú, đều sợ Liễu Tố Tố ghi hận sẽ không chịu đem phương pháp tưới nước nói ra.
Để đền bù, mấy ngày nay chỉ cần cô vừa bước chân ra khỏi nhà là sẽ có người đến chào hỏi hoặc tìm cô nói chuyện phiếm, tuy cô căn bản không quen biết đối phương nhưng đều là người cùng một quân khu, người ta nói cô không thể giả vờ không nghe, chỉ có thể đứng lại nói chuyện phiếm.
Kết quả nói chuyện xong, đi chưa được mấy bước lại gặp phải người khác, nói tới nói lui, có mấy lần cô thiếu chút nữa đi làm muộn, dẫn tới sau này chỉ cần văn phòng có việc là cô đi từ sáng sớm, như vậy mới không gặp phải "người quen".
Cô còn như vậy, càng đừng nói đến các con con nhà cô
Ban đầu, chỉ cần mấy đứa nhỏ vừa ra ngoài chơi là sẽ luôn gặp được mấy người thích khen bọn nó, khen đẹp, khen thông minh, khen lanh lợi gì đó, thậm chí có một hôm Liễu Tố Tố còn chính mắt nhìn thấy một bà thím vui tươi hớn hở nói chuyện với Hàn Trình∶ “Ây da, thằng nhóc này lớn lên trắng trẻo ghê ta!”
Liễu Tố Tố sửng sốt nhìn "cục than" cách đó không xa.
Nhưng "cục than" Hàn Trình thì như cá gặp nước, mấy ngày nay mỗi ngày đều muốn ra ngoài chơi, hơn nữa chỉ cần ra cửa là sẽ cố ý sửa soạn quần áo bảnh tỏn một phen, thậm chí còn chạy đến ngăn tủ, lấy lược chải mấy sợi tóc ngắn tũn, quyết không cho phép hình tượng của mình xảy ra vấn đề.
Mấy đứa bé còn lại tuy không thích thú bằng Hàn Trình nhưng cũng rất cao hứng, dù là ai đi chăng nữa cũng đều thích được khen mà đúng không.
Liễu Tố Tố thấy các con đều rất vui vẻ nên cũng không nói gì, nhưng bắt đầu từ hai ngày trước, chỉ cần bọn nhỏ vừa ra ngoài, lúc trở về trong tay đều sẽ cầm không ít đồ vật.
Từ bánh quy, bánh quai chèo đến kẹo, hồ đào,...!cái gì cũng có.
Liễu Tố Tố hoảng sợ, cho rằng đây là cướp của các bạn khác, hỏi qua mới biết, đây là do mấy dì, mấy bác gái không quen biết cho.
“Sao lại cho các con?” Liễu Tố Tố nghĩ trăm lần cũng không ra.
Hàn Tiền∶ “Con cũng không biết, họ chỉ bảo là cho bọn con cầm ăn.”
Hàn Trình vò đầu∶ “Cái này mà còn phải nghĩ sao nương, chắc chắn là họ cảm thấy bọn con rất đáng yêu rồi! Nương, bọn con thể ăn không ạ?”
Chơi cả một ngày, nó đã đói không chịu được, nếu không phải lúc ở nhà Liễu Tố Tố đã ngàn dặn vạn dò rằng, ở bên ngoài có người không quen biết cho đồ vật thì không thể nhận, nếu đối phương nhất định muốn đưa, vậy phải mang về nhà trước, không phải mang về thì Hàn Trình đã sớm ăn rồi.
“Không thể ăn.” Liễu Tố Tố bóp cái miệng của nhóc tham ăn, đây có lẽ lại là mấy tẩu tử kia cho rồi.
Cô hít sâu một hơi, bảo Hàn Tiền dắt theo Tú Tú cùng em trai xách đồ đi trả lại.
Bởi vì vừa nhận bọn nó đã mang về luôn nên những người đó cơ bản đều đang ở bên ngoài nói chuyện, không khó tìm.
Hàn Trình vừa nghe nương nói liền nóng nảy∶ “Nương, thật sự không thể ăn sao ạ?”
“Không thể ăn, đồ ăn người lạ đưa không thể tùy tiện ăn, ngoan, đi cùng anh chị đi, trở về nương chiên trứng gà cho con ha.”
Nếu là đồ Trần Nam hoặc Lữ Linh Chi đưa, ăn thế nào cũng không có vấn đề gì, dù sao thì mấy nhà bọn họ cũng qua lại thân thiết, ăn rồi thì tìm một cơ hội khác trả lại là được, nhưng mấy người đưa đồ không thân với cô, bọn họ đưa đồ qua chính là sợ Liễu Tố Tố không nói cho bọn họ phương pháp tưới nước mà thôi.
Huống chi việc này cô không phải là người định đoạt, cô cũng không nhỏ mọn như vậy.
Hơn nữa hiện tại cô đã là nhân viên ở Bộ quân vụ, nếu tùy tiện nhận của người ta, lại bị loại người có tâm như Thái Đào để ý, dù chỉ là một miếng bánh quy cũng có thể gây ra chuyện lớn.
Cô không thể không đề phòng.
Sau khi trải qua chuyện này, Liễu Tố Tố đã có tâm lý chuẩn bị, chờ bọn nhỏ về lại dặn về sau kiên quyết không được nhận đồ của người lạ, nếu họ nhất định phải đưa thì chạy nhanh một chút, chờ họ đi rồi lại về chơi tiếp.
Qua được hai ngày an tĩnh, khi cô cho rằng việc này đã qua, kết quả hôm nay lại thấy, trời ạ, sao đồ trong lòng bọn nhóc nhà cô càng ngày càng nhiều vậy! Hơn nữa mấy ngày trước chỉ là đồ ăn vặt thôi, hôm nay quả thực tăng thêm vài cấp.
Từ trứng gà luộc, đến bánh nướng áp chảo… Ngay cả non nửa con cá khô cũng có!
Liễu Tố Tố đau đầu gỡ một xâu nấm hương treo trên cổ Hàn Trình xuống, “Không phải nương dặn các con phải chạy nhanh lên sao?”
Hàn Trình gật gật đầu∶ “Bọn con chạy rồi ó, nhưng mà không kịp!”
Động tác của mấy người đó so với bọn nó còn nhanh hơn, mấy đứa còn chưa kịp có phản ứng, trong ngực đã bị nhét một đống đồ, phỏng chừng là học được thông minh, lần này nhét đồ xong liền chạy biến, đều là người lớn, một đám chân ngắn sao mà đuổi kịp.
“Có một bà, nhìn cũng giống giống bà ngoại đó nương, chạy nhanh như bay luôn!” Hàn Trình khoa tay múa chân miêu tả, xâu nấm hương chính là bà ấy cho.
***
Lúc ấy bị nhét đầy ngực đồ vật, Hàn Trình sợ ngây người, lúc nhớ tới lời nương dặn còn hỏi Hàn Tiền∶ “Anh, hay là mình ném đồ ở chỗ này đi?”
Hàn Tiền lắc đầu∶ “Không được.”
Bọn nó đang chơi cùng các bạn, nếu ném ở chỗ này, lỡ bị mấy đứa bạn kia cầm đi thì những người cho đồ khẳng định vẫn sẽ nghĩ là bọn nó cầm, lỗ vốn mất.
Hàn Tú Tú cũng nghĩ việc này∶ “Hay là mang về cho dì đi?”
***
Liễu Tố Tố nghe xong sờ sờ đầu hai đứa∶ “Tiểu Tiền và Tú Tú làm rất đúng.
Nếu không còn đồ trả lại, vậy thì chúng ta sẽ nợ họ nhân tình, thế mới thật sự là xong đời.”
Hàn Tú Tú∶ “Dì ơi, giờ bọn con mang đi trả sao ạ?”
“Không cần, vào nhà uống trà sữa đã, chờ lát nữa dì đi cùng các con.” Biện pháp bảo bọn nhỏ trả lại đã vô dụng, dù những người đó nguyện ý lấy lại, có thể vẫn sẽ tìm cơ hội khác để đưa, cô định trực tiếp tới nhà giải thích rõ ràng với họ luôn, như vậy mới có thể triệt để giải quyết vấn đề.
Hàn Trình ở một bên hung hăng