Lúc Liễu Tố Tố biết được tin tức, cô đang ở trong sân giải thích với nhóm quân tẩu trà sữa là gì.
Ban đầu cô cũng không nghĩ tới trà sữa sẽ nhanh chóng được mọi người biết đến, còn được hoan nghênh như vậy.
Ngày đó sau khi làm xong trà sữa, sợ để lâu sẽ không còn ngon, trưa hôm đó cô liền cầm ca tráng men, đến nhà ăn tìm Tiểu Phương.
Tiểu Phương đang cùng nhân viên ở nhà ăn cắt khoai lang, lương thực của quân khu ít nhưng khoai lang, khoai tây thu hoạch tương đối tốt, chất cả đống trong hầm, nhưng dù có ngon thì ăn nhiều cũng thấy ngán, đặc biệt là vào mùa đông, nhà ăn cơ bản là cả ngày đều ăn thứ này.
Sợ các chiến sĩ chịu không nổi, sau khi thời tiết ấm áp có thể ra ngoài mua lương thực, sĩ quan hậu sẽ dặn nhà ăn thay đổi món để mọi người được ăn một hai bữa ngon.
Cứ như vậy, khoai lang tạm thời bị bỏ dưới hầm, vì để khá lâu nên một đám đều trở nên nhăn nhó dúm dó, sắp héo họ mới lấy ra gọt vỏ chuẩn bị nấu ăn.
Lúc Liễu Tố Tố qua, trên mặt đất còn có một đống lớn, thấy Tiểu Phương đi đến, cô hỏi∶ “Nhiều khoai lang thế này, một bữa ăn hết được sao?”
Tiểu Phương bất đắc dĩ cười cười∶ “Nhất định là không ăn hết, lúc không có lương thực mọi người chỉ đành ăn khoai này thôi, trừ phi không còn gì để ăn mới mang lương thực tinh ra dùng.”
Liễu Tố Tố nghĩ thầm, chờ thêm hai năm nữa, khoai lang mà mọi người không xem trọng sẽ trở thành lương thực cứu mạng đấy.
Chỉ là nghĩ như vậy cũng vô dụng, rốt cuộc hiện tại còn chưa tới nỗi sơn cùng thủy tận, mọi người cả ngày ăn cái này đúng là ăn không vô thật.
Khoai lang nhà ai cũng có, toàn bộ vào mùa đông mỗi ngày đều phải ăn, nhưng Liễu Tố Tố mới đến nên trong nhà không có, nghĩ nghĩ liền nói∶ “Nếu không để tôi mua về một ít?”
“Cô muốn mua cái này?” Tiểu Phương kinh ngạc, lại nhớ ra Liễu Tố Tố mới chuyển đến quân khu không bao lâu, trong nhà không có cái này cũng là bình thường, “Cái này cần gì mua, cô muốn bao nhiêu thì cứ lấy đi, dù sao không ăn cũng lãng phí.”
Liễu Tố Tố không chịu∶ “Không được, nếu là của anh, tôi sẽ không khách khí.” Nhưng đây là của công, khẳng định phải chú ý một chút.
Nói xong liền lấy 3 mao từ trong túi đưa qua, Tiểu Phương nghĩ thấy cũng đúng, bèn nhận lấy, chia cho cô hơn nửa sọt khoai.
Liễu Tố Tố lần này không khách khí nữa, nói cảm ơn xong liền đem trà sữa trong tay đưa cho hắn.
Trong tay bỗng nhiên bị nhét một cái ca tráng men, Tiểu Phương sửng sốt∶ “Đây là..?”
“Đây là sữa bò tôi làm, cho anh nếm thử.”
Tiểu Phương kinh hãi∶ “Đã làm xong rồi hả?” Sao nhanh thế!
Nhưng điều làm hắn càng kinh ngạc còn ở phía sau.
Liễu Tố Tố ban đầu dùng phích nước nóng đựng trà sữa, nhưng hiện giờ phích nước nóng chính là đồ quý, không chỉ cần dùng phiếu mua mà giá cả cũng đắt đỏ, một nhà nhiều lắm là có hai cái, nếu là không cẩn thận làm vỡ chắc chắn đau lòng chết.
Vừa hay trà sữa trong ca tráng men trà sữa đã bị mấy đứa nhỏ uống hết, cô liền đổ vào ca, dùng cái này cầm đến đây.
Tuy thời tiết nóng nhưng đi một hồi, trà sữa đã nguội không ít, lúc Tiểu Phương mở cái nắp ra, chỉ thấy một mùi hương chậm rãi bây lên, hắn lập tức phát hiện không thích hợp—— không giống sữa bò hắn từng uống!
Không chỉ không có mùi tanh, màu sắc cũng thay đổi.
Nhưng hắn vẫn cực kỳ cẩn thận, sợ đây chỉ là ảo giác, không ngửa đầu uống ngay mà lấy cái chén ra, đổ non nửa chén thử uống một ngụm xem vị thế nào, nếu không ngon thì để đồng chí Liễu mang…
“Hửm?!”
Hắn còn đang nghĩ thì bị vị thơm ngọt ở đầu lưỡi làm gián đoạn, bởi vì hắn chỉ nhấp một ngụm nhỏ nên chưa kịp cảm nhận mùi vị đã biến mất, Tiểu Phương lập tức không chần chờ, bưng cái chén lên tu ừng ực một hơi.
“Ngon quá! Món này uống ngon quá đi!” Tiểu Phương vô cùng khiếp sợ thốt lên, nếu không phải hắn vẫn cảm nhận được vị sữa rõ ràng bên trong, có khi còn hoài nghi Liễu Tố Tố đang lừa mình, sao sữa bò lúc trước tanh không chịu được lại trở nên ngon thế này.
Tiểu Phương biết nhưng sĩ quan hậu cần lại không biết, ông mới từ văn phòng đến, muốn xem khoai lang ở nhà ăn còn thừa nhiều hay ít, mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy Tiểu Phương nói cái gì đó ngon quá, vội vàng vọt vào, nhìn cái chén tưởng Liễu Tố Tố làm món gì ngon, đúng lúc đang khát, ông liền mình đổ một ly, uống một hơi cạn sạch, đồng thời hai mắt sáng ngời.
“Đây là cái gì, sao lại ngon như vậy!”
Thật sự rất ngon, ngọt mà không ngấy, mang theo mùi trà nhàn nhạt, đặc biệt là hương vị dịu êm khiến sĩ quan hậu cần cả đời chỉ uống trà mê mẩn, nâng chén lên uống một hớp lớn.
Còn chưa nuốt xuống đã nghe Liễu Tố Tố cười nói∶ “Trà sữa ạ, làm từ sữa bò.”
Sữa bò?!
Đột nhiên, sĩ quan hậu cần nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết có nên nuốt xuống hay không.
Liễu Tố Tố nhịn không được bật cười, chỉ là cô còn có việc, chào tạm biệt họ, lấy lại ca tráng men trong tay đối phương rồi xách sọt khoai về nhà.
Cô vừa đi, sĩ quan hậu cần mới gian nan mở miệng∶ “Tiểu Phương, Tiểu Liễu đang gạt tôi đúng không?”
“Không phải đâu, ngài uống không cảm nhận được vị sữa sao? Là sữa bò ngài bảo tôi đưa cho đồng chí Liễu đó.” Tiểu Phương nói.
Sĩ quan hậu cần đương nhiên có thể cảm nhận được, nhưng ông vẫn không tin, sữa bò bình thường rõ tanh, sao tự nhiên lại ngon vậy? Chẳng lẽ Liễu Tố Tố là Trù Thần chuyển thế, bất cứ thứ gì vào tay cô cũng trở nên đặc biệt thơm ngon?
Sĩ quan hậu cần cân nhắc nửa ngày, cảm thấy hơi thèm, duỗi tay muốn rót thêm một chén nữa, tay còn chưa có đụng tới đã bị Tiểu Phương lấy mất∶ “Lúc trước là ngài là nói không cần, đây là đồng chí Liễu cho tôi, ngài không thể cướp đâu!”
Sĩ quan hậu cần∶ “…”
Lúc đó ông không cần là vì ông không ngờ nó ngon như vậy được không! Thằng nhóc này, nếu không phải tôi để cậu đi đưa sữa bò, đồng chí Liễu có thể tặng không cho cậu uống sao?
Sĩ quan hậu cần tức giận đến nghiến răng, nhưng cũng ngại tới tìm Liễu Tố Tố, dù sao ông cũng đã nói mình tuyệt đối không cần…
Ông suy nghĩ nửa ngày, tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Phương∶ “Đi đi, nói với đồng chí đội vận chuyển, lần sau đến nông trường mua giúp tôi hai thùng về đây.”
Đến lúc đó ông tự đưa qua cho Tiểu Liễu, còn sợ Tiểu Liễu không mời ông uống sao?
Sĩ quan hậu cần cùng Tiểu Phương ban đầu đã biết trà sữa làm từ sữa bò, cho nên lúc uống đều có chút không dám, khi Hàn Liệt trở về nhà, Liễu Tố Tố không nói với anh đó là cái gì mà đưa luôn cái ly qua∶ “Anh uống đi.”
Hàn Liệt mới vừa huấn luyện xong, vừa mệt vừa khát, cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy uống luôn, uống xong mới kịp hỏi∶ “Đây là cái gì?”
Liễu Tố Tố còn chưa trả lời, một viên đạn pháo đã chạy vọt tới, chui vào lòng Hàn Liệt, Hàn Liệt vội vàng đưa tay đỡ lấy nó, Hàn Trình nghe thấy anh hỏi thì cướp lời∶
“Chú ơi, đây là sữa bò đó, chú không phải không thích uống sữa bò sao? Để con tới giúp chú giải quyết phiền não nha!”
Liễu Tố Tố cười nó∶ “Con đúng là hiếu thuận quá ha.”
“Chú Hàn vất vả như vậy, con hiếu thuận là đương nhiên rồi ạ!” Hàn Trình mắt trông mong nói.
Hàn Liệt cũng muốn uống, nhưng nhìn mấy đôi mắt sáng lấp lánh của mấy đứa nhỏ chỉ có thể nói∶ “Đi lấy bốn cái chén lại đây.”
Liễu Tố Tố để phần cho anh một bát lớn, sau khi uống một ngụm còn dư lại không ít, chia làm bốn phần, không cần gọi ba đứa còn lại cũng chạy đến, bê chén trà sữa uống ngon lành.
Hàn Liệt không khỏi cười∶ “Nếu không phiền, về sau nhà chúng ta làm nhiều thêm một chút được không?”
Lần trước ở bệnh viện bác sĩ nói sữa bò rất dinh dưỡng, mấy đứa nhỏ uống nhiều cũng tốt, bỏ tiền ra không tính là gì.
Liễu Tố Tố ngẩng đầu∶ “Tôi cũng muốn lắm, chủ yếu là sữa bò giờ khó mua, khi nào đội vận chuyển đến nông trường một chuyến mới có thể tiện đường mang về.
”
Hàn Liệt nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy rất phiền toái, nhưng nếu quân khu không đặt sữa với số lượng nhất định, bên nông trường chắc chắn sẽ không muốn đưa.
Ở thôn gần đây có bán bò sữa thì tốt rồi, anh sẽ mua một con về, mấy đứa nhỏ muốn uống thế nào thì uống.
Nếu Liễu Tố Tố biết Hàn Liệt có ý muốn mua bò, cô nhất định sẽ bị doạ sốc, nhưng hiện tại cô cũng không vội, dù sao trà sữa vừa tiện vừa ngon, chỉ cần có thể làm cho mọi người đều biết, còn sợ không ai đặt sữa sao?
Thời tiết càng ngày càng nóng, trà sữa cũng không thể để quá lâu, bên trong còn thả lá trà, Liễu Tố Tố cũng không dám làm bọn nhỏ uống quá nhiều, cũng may qua giờ cơm có đám người Hình Tiểu Quân đến giúp đỡ xây phòng ở, Liễu Tố Tố cố ý dặn Hàn Liệt, bảo bọn họ đến thì mang theo ấm nước, ấm nước quân dụng dung tích lớn, mỗi người một ấm là chia hết.
Nhìn ca tráng men đã hết trà sữa, Hàn Trình cực kỳ đau lòng, hỏi Liễu Tố Tố ngày mai còn hay không.
“Ngày mai