Liễu Tố Tố quýnh lên, tùy ý nói hai câu đuổi người trước mắt về, sau đó liền đi tìm Hàn Liệt.
Hàn Liệt nhìn thời gian, hiện tại mới 6 giờ rưỡi, vẫn còn sớm, "Chúng ta qua đó đi, mặc kệ thím ấy có nói ra hay không, trò chuyện một lát tâm tình có lẽ sẽ tốt hơn chút."
Liễu Tố Tố gật đầu∶ "Vâng."
Cũng không thể tay không tới cửa, Liễu Tố Tố mang theo bánh quy và đường mới mua ngày hôm ra, cất vào trong túi, Hàn Trình chạy vào thấy như vậy thì thắc mắc∶ "Nương, nương muốn đem đồ ăn đi đâu đó?"
Chỗ đồ ăn này là Liễu Tố Tố để ở nhà cho bọn trẻ ăn lót bụng, Hàn Trình trông rất kĩ, sợ bị chuột ăn mất, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải kiểm tra lại một lần mới an tâm.
"Còn nhớ bà Dư lần trước mời chúng ta đến nhà ăn cơm không, giờ nhà bà ấy gặp một số chuyện nên tâm trạng không tốt lắm, nương muốn mang số đồ này qua thăm trước, mai nương lại đến Cung Tiêu Xã mua bù vào nhé?"
Hàn Trình nghe vậy vội moi moi trong túi mình∶ "Nương, con vẫn còn một viên kẹo này, nương cũng cầm cho bà Dư luôn nha, ăn kẹo vui vẻ!"
Liễu Tố Tố cười nhận lấy, "Ngoan quá."
Sợ trẻ con ầm ĩ, Liễu Tố Tố dặn mấy đứa ở nhà, chỉ có cô cùng Hàn Liệt qua nhà thím Dư.
Vừa đến trước cửa nhà, Liễu Tố Tố liền thấy một người đứng trong sân, chưa tới gần đã có thể ngửi thấy mùi khói nồng nặc, "Sư trưởng?"
Chung sư trưởng sửng sốt dập điếu thuốc∶ "Tiểu Liễu, Tiểu Hàn, sao hai người lại đây?"
"Hôm nay tôi thấy thím Dư đã trở lại, lâu như vậy không gặp nên muốn tới trò chuyện với thím ấy một lúc." Liễu Tố Tố cười nói.
Chung sư trưởng thở dốc, muốn nói lại thôi∶ "Vậy Tiểu Liễu vào đi, bà ấy đang ở trong phòng bếp."
Liễu Tố Tố gật đầu, Hàn Liệt nói∶ "Em vào là được, anh ở đây trò chuyện cùng sư trưởng."
"Được."
Phòng ở của quân khu bố cục phần lớn đều giống nhau, vị trí phòng bếp nhà Chung sư trưởng cũng giống nhà Liễu Tố Tố, ở phía tây nhà chính, Liễu Tố Tố đi vào liền thấy Dư Hồng Anh đang bận rộn trước bếp, trong nồi khói bốc nghi ngút, "Thím còn chưa ăn cơm sao?"
Dư Hồng Anh ngẩn ra∶ "Tiểu Liễu, sao cháu lại tới đây, mau, ra ngoài ngồi đi, thím đi rót nước."
Liễu Tố Tố cười lắc đầu∶ "Không cần đâu ạ, cháu ở đây nói chuyện với thím cũng được, trong phòng bếp cũng ấm lắm."
Dư Hồng Anh rót cho cô một ly nước ấm, "Cũng được, nhà thím ăn cơm rồi, đây là canh gà hầm cho Chung Nghệ, sức khỏe con bé không tốt lắm, về nhà rồi nên muốn tẩm bổ cho nó ấy mà."
Giọng Dư Hồng Anh có chút khàn khàn, hoàn toàn không còn sang sảng như lần đầu gặp mặt, Liễu Tố Tố nắm nắm ly nước, cuối cùng vẫn hỏi∶
"Thím, công việc bên Bộ gia đình...!thím không định làm nữa sao?"
Dư Hồng Anh trầm mặc hai giây mới nói∶ "Cháu nghe nói rồi à?"
Liễu Tố Tố gật đầu, cũng không nói vì sao mình biết được.
"Đúng vậy, hôm nay thím đi từ chức rồi, Ni Ni còn nhỏ, sức khỏe Chung Nghệ lại không tốt, cần có người chăm sóc, thím lo liệu không hết nhiều việc như vậy..."
Liễu Tố Tố không phải người thích xen vào việc của người khác, nhưng lúc này dù cô không nhìn cũng có thể cảm nhận được giọng Dư Hồng Anh chất chứa thống khổ cùng áp lực.
Còn có Chung sư trưởng, rõ ràng lần trước Dư Hồng Anh mời nhà cô tới ăn cơm còn kể, Chung sư trưởng trước kia nghiện thuốc lá nặng, sau này bác sĩ kiểm tra phát hiện sức khỏe có vấn đề mới phải cai, vừa rồi lúc cô tiến vào mặt đất đầy tàn thuốc, khẳng định là gặp phải chuyện gì rồi.
Cô nắm lấy tay Dư Hồng Anh, hỏi ∶ "Thím, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Một câu đơn giản lại khiến nụ cười trên mặt Dư Hồng biến mất, bà cũng biết chuyện gia đình mình không giấu được người ngoài, nói không chừng từ khi bà trở về, những lời đàm tiếu đã bay đầy trời.
Nhìn Liễu Tố Tố quan tâm mình, bà cũng không giấu nữa, "Tiểu Liễu, thím muốn nhờ cháu giúp một việc."
"Thím cứ nói ạ."
"Bình thường cháu có rảnh có thể lại đây trò chuyện cùng Chung Nghệ một lát được không...!Thím thật sự không yên lòng về con bé chút nào!"
Trước khi tới đây Liễu Tố Tố đã đoán việc này có liên quan đến Chung Nghệ, quả nhiên là vậy.
Mấy tháng trước, sau khi Dư Hồng Anh và Chung sư trưởng biết Chung Nghệ muốn kết hôn thì rất vui vẻ, Dư Hồng Anh thời còn trẻ sức khoẻ bị tổn hại, đời này cũng chỉ có hai đứa con là Chung Nghệ và Chung Vĩ, Chung Nghệ tuy là con gái nhưng Dư Hồng Anh không hề bất công, nghe nói con gái muốn kết hôn liền lập tức thu thập đồ dùng, chuẩn bị đến nhà trai gặp mặt phụ huynh.
Chung Nghệ làm việc ở trấn trên, người yêu là người huyện thành khác, bởi vì cách xa nên Dư Hồng Anh và Chung sư trưởng đều chỉ gặp được người đàn ông kia, còn người nhà anh ta thì chưa gặp lần nào.
Nếu muốn bàn chuyện cưới hỏi, cần gặp bên nhà trai thương lượng xem tổ chức tiệc cưới như thế nào.
Dư Hồng Anh định lên trấn trên tìm Chung Nghệ trước, sau đó mới lên huyện, nhưng lúc bà tới đơn vị Chung Nghệ làm việc mới biết được con gái đã nghỉ làm, rời đi từ 5 tháng trước.
Dư Hồng Anh hoảng sợ gọi điện thoại cho Chung Nghệ, từ đó mới biết cô ấy đã chuyển vào nhà người yêu sống, sợ Chung sư trưởng tức giận nên không dám nói, chỉ có thể lừa Dư Hồng Anh nói ở trấn trên chờ bà.
Dư Hồng Anh sống đến từng này tuổi, vừa nghe đã biết có chuyện không ổn, cũng không chậm trễ nữa mà lập tức ngồi xe lên huyện thành.
Một khắc nhìn thấy Chung Nghệ, bà suýt chút nữa trực tiếp ngất xỉu...
Chung Nghệ đã lớn bụng!
"Con...!Con...!Chuyện gì thế này!" Dư Hồng Anh không rảnh lo những việc khác, kéo Chung Nghệ sang một bên hỏi.
Mặt Chung Nghệ đỏ bừng, lúc này mới kể thật cho Dư Hồng Anh.
Sự thật rất đơn giản, cô ấy và người yêu tâm đầu ý hợp, vào một buổi tối uống chút rượu, không cẩn thận phát sinh chuyện kia, vốn tưởng rằng sẽ không sao, không ngờ qua một tháng kinh nguyệt của Chung Nghệ không đến, đến bệnh viện kiểm tra mới biết đã mang thai.
Trước mắt Dư Hồng Anh tối sầm lại∶ "Cho nên các con vội vội vàng vàng kết hôn chính là bởi vì chuyện này?"
Chung Nghệ gật gật đầu giải thích∶
"Nương yên tâm, Tiểu Kiệt chắc chắn sẽ đối tốt với con, bọn con đã quen nhau 3 năm rồi, anh ấy là người thế nào con rõ ràng nhất, con và anh ấy kết hôn, chuyện con mang thai sẽ không cần sợ nữa."
"Không cần sợ? Con nghĩ lúc kết hôn lớn bụng người ta sẽ không nhìn ra? Con nhanh như vậy đã sinh em bé người ta sẽ không nghĩ nhiều?"
Dư Hồng Anh vừa giận vừa sốt ruột, giận Chung Nghệ, cũng giận mình và chồng.
Nếu không phải vợ chồng bà cho tới nay đều quá bảo bọc Chung Nghệ, không muốn con gái phải chịu ủy khuất, dọn sẵn đường cho nó đi, sao có thể dưỡng thành loại tính tình dễ tin người thế này?
"Không sao đâu mà nương, con cùng Tiểu Kiệt đã thương lượng rồi, hôm đãi tiệc rượu sẽ nói con bị bệnh, cần nằm nghỉ ngơi, không ai phát hiện đâu.
Về sau con cứ ở trong nhà không ra khỏi cửa, cho đến khi nào sinh đứa nhỏ ra mới thôi, đến lúc đó lại giả vờ đứa nhỏ này là anh trai Tiểu Kiệt nhặt được, để bọn con nhận nuôi là được."
Dư Hồng Anh nghe đến đây lại thiếu chút nữa tắc thở, nhưng bà lại không có biện pháp nào, hiện tại chuyện đã đến nước này, chỉ đành cắn răng chấp nhận thôi.
Chỉ là nếu cứ như vậy, kế hoạch làm tiệc rượu ở quân khu phải sửa lại, ít nhất trước khi Chung Nghệ sinh con, không thể quay về.
Dư Hồng Anh cũng không thể rời đi, bà lo Chung Nghệ bị khi dễ, nay lại mang thai, nếu người bên nhà trai làm ra cái gì không tốt, Chung Nghệ có muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc.
Chung Nghệ cảm thấy nương suy nghĩ nhiều quá, rốt cuộc từ khi cô ấy mang thai đến nay đã ở chỗ này được 5 tháng, trong nhà ai cũng đối xử tốt với cô ấy, đặc biệt nương Lý Kiệt còn nói, chờ cô ấy sinh cháu trai ra sẽ cho thằng bé một bao lì xì thật lớn.
Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó tới, một đêm nọ Dư Hồng Anh dậy đi vệ sinh, đột nhiên nghe thấy bà Lý đang cùng Lý Kiệt thảo luận xem Chung Nghệ rốt cuộc có thể lấy ra bao nhiêu của hồi môn.
Giọng bà Lý truyền đến∶ "Không phải con nói cha nương cô ta là tiểu đoàn trưởng sao, ngày đó nương hỏi thăm rồi, tiền trợ cấp một tháng của đoàn trưởng còn chưa đến 100 nữa, có thể lấy ra nhiều của hồi môn như vậy không?"
Lúc trước khi Dư Hồng Anh và Chung sư trưởng gặp mặt Lý kiệt, hai người sợ hắn có ý đồ với gia thế nhà mình nên đều nói bọn họ chỉ là đoàn trưởng, còn sắp phải chuyển nghề.
Lý Kiệt∶ "Sao lại lấy không ra, Chung Nghệ