Editor: Sweetie
“Ông làm tôi sợ muốn chết.” Trâu Lệ vỗ vỗ ngực, “Sao lại không được?”
Đến lúc này, Thường Thanh Tùng cũng không dám giấu nữa, khai hết tất cả mọi chuyện.
Trước khi Trâu Lệ tức giận liền nói: “Bà yên tâm, tuy Liễu Tố Tố không thể thành con dâu chúng ta, nhưng kỹ thuật này biết đâu lại là của nhà chúng ta thì sao? Chỉ cần lấy được, sau đó dạy cho Tiểu Mỹ, để Tiểu Mỹ nói là tự mình nghĩ ra, nở mày nở mặt là chúng ta chứ ai.”
Tiểu Mỹ mà Thường Thanh Tùng nhắc đến chính là con gái của ông ta và Trâu Lệ.
Trâu Lệ cũng đã chán ngấy cái cảnh con mình bị người ta nói là gối thêu hoa vô dụng, nếu Tiểu Mỹ cũng có bản lĩnh lớn như Liễu Tố Tố, thì người hôm nay được khen ngợi không phải là con gái bà ta hay sao?
Mắt thấy Thường Thanh Tùng xin lỗi cũng khẩn thiết, cuối cùng bà ta chỉ đành đáp ứng∶
“Được, tôi đồng ý, nhưng tôi nói trước, lấy được kỹ thuật rồi thì ông không bao giờ được liên hệ với Liễu Tố Tố và nương cô ta nữa, nếu không tôi sẽ ly hôn ngay lập tức!”
“Được được được, bà yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không để ý đến bọn họ.” Thường Thanh Tùng thuận miệng hứa hẹn.
Tất nhiên những lời ông ta không thể nói với Liễu Tố Tố, mà chỉ cười từ ái, kể lại mình và Trâu Lệ vì bữa cơm này đã phải chuẩn bị bao lâu, phí bao nhiêu tâm tư.
Liễu Tố Tố nhìn vẻ mặt đầy toan tính của ông ta, nói: “Ngày mai đi.”
Hiện tại cô đặc biệt muốn về nhà, nguyện vọng lớn nhất chính là nhanh chóng làm xong việc bên này, sau đó mua vé tàu hoả về nhà sớm nhất có thể, còn Thường Thanh Tùng, cô không còn kiên nhẫn để giằng co với ông ta nữa, dứt khoát giải quyết một lần cho xong.
Thường Thanh Tùng không biết Liễu Tố Tố suy nghĩ cái gì, còn tưởng rằng cuối cùng cô cũng buông lỏng, lập tức cười cười∶ “Được! Không thành vấn đề, trưa mai cha tới đón con!”
“Không cần, trưa mai không biết tôi sẽ tan làm lúc nào, ông nói địa chỉ, tôi tự qua là được.”
Liễu Tố Tố nói xong thì thấy mặt Thường Thanh Tùng có vẻ do dự, nhướng mày∶ “Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đến.
Sao, không phải nói muốn đền bù tình thương của cha cho tôi sao? Ông đền bù như vậy?”
Thường Thanh Tùng: “...”
Thường Thanh Tùng sợ Liễu Tố Tố cho mình leo cây, nhưng cô đã nói như vậy thì ông ta cũng chỉ có thể nghe theo, báo địa chỉ, dặn cô nhất định phải đến.
Liễu Tố Tố gật đầu.
Vì thế sáng hôm sau, Liễu Tố Tố đến chỗ Từ chính ủy, cười nói∶ “Chính ủy, hôm nay chủ nhiệm Thường muốn mời tôi ăn cơm, nếu không có việc gì, có thể phiền ngài đi cùng tôi một chuyến được không?”
Từ chính ủy ngạc nhiên hỏi∶ “Chủ nhiệm Thường? Thường Thanh Tùng sao?”
***
Từ chính ủy kinh ngạc không phải không có nguyên nhân.
Ban đầu Thường Thanh Tùng bị điều đến đây, chuyện gì cũng không biết làm, chỉ ở văn phòng ăn không ngồi rồi, có điều tiền lương không phải quân khu trả, mà ông ta cũng là người của đơn vị đối tác nên ông cũng không tiện nói gì.
Nhóm Liễu Tố Tố đến đây vào khoảng thời gian ăn tết, các đồng chí đều bận không có thời gian, do đó ông mới để Thường Thanh Tùng tới phụ trách việc này.
Đương nhiên không phải chỉ có một mình Thường Thanh Tùng, còn có các đồng chí trong văn phòng nữa, ông ta chỉ cần hỗ trợ điều tiết là được.
Chỉ là không hiểu sao Thường Thanh Tùng đột nhiên lại nói mình không khoẻ lắm, không thể tiếp tục công việc.
Từ chính ủy vốn không thích Thường Thanh Tùng lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, lúc này càng thấy chướng mắt, không hỏi thêm mà đồng ý luôn.
Ông cũng hỏi qua Lưu An, đến tột cùng có phải có chuyện không khỏe hay không, Lưu An nói là có, lần trước Thường Thanh Tùng cũng bị đau bụng chạy về văn phòng.
Lưu An còn nói∶ “Đúng rồi, chủ nhiệm Thường hình như rất có hứng thú với đồng chí Liễu, còn hỏi thăm tôi không ít tin tức của cô ấy.”
“Còn hỏi về đồng chí Liễu?” Giọng Từ chính ủy đột nhiên cao vút.
Thường Thanh Tùng không phụ trách nữa còn hỏi thăm Liễu Tố Tố làm gì… Chẳng lẽ, ông ta có ý nghĩ không đứng đắn?!
Sắc mặt Từ chính ủy trở nên khó coi, muốn gọi Thường Thanh Tùng đến để nhắc nhở, nhưng ông lại không có căn cứ, đây mới chỉ là suy đoán mà thôi.
Sợ oan uổng người ta, trong mấy ngày kế tiếp, Từ chính ủy rất để ý đến Thường Thanh Tùng, phát hiện ông ta vẫn bình thường mới hơi yên tâm một chút.
Nào biết còn chưa qua được bao lâu liền nghe Liễu Tố Tố nói Thường Thanh Tùng muốn mời cô ăn cơm.
***
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Vâng, chính ủy có thời gian không ạ?”
“Có!” Từ chính ủy lập tức gật đầu, dù không có cũng phải có, ông muốn xem xem Thường Thanh Tùng này rốt cuộc đang tính toán làm gì!
“Vậy buổi trưa tôi sẽ đến tìm ngài.” Liễu Tố Tố cười nói.
Kết quả là chờ tới trưa, Thường Thanh Tùng nôn nóng đợi ở nhà, vừa nghe thấy tiếng đập cửa liền chạy nhanh ra, “Tố...!Chính ủy, Tiểu Lưu, sao hai người lại đến đây?”
Nhìn thấy có thêm hai người, nụ cười trên mặt Thường Thanh Tùng dần cứng đờ.
Từ chính ủy∶ “Nghe nói hôm nay chủ nhiệm Thường mời Tiểu Liễu ăn cơm, vừa lúc tôi và Tiểu Lưu đều rảnh nên tới đây quấy rầy một chút, ông không hoan nghênh chúng tôi?”
Sao Thường Thanh Tùng có thể hoan nghênh? Từ chính ủy và Lưu An đến, sao ông ta hỏi Liễu Tố Tố về hầm biogas được?
Nhưng lúc này ông ta lại không thể nói thật, chỉ kéo kéo khóe miệng cười∶ “Sao lại không hoan nghênh, tôi đương nhiên là hoan nghênh rồi, chỉ là trong nhà không chuẩn bị nhiều đồ ăn lắm, sợ mọi người ăn không đủ.”
“Không quan trọng, chúng tôi đột nhiên tới cũng là làm phiền ông thật, đồ ăn chúng tôi đều mang theo rồi.” Từ chính ủy nói xong, Lưu An liền quơ quơ hai hộp cơm trong tay.
Thường Thanh Tùng∶ “…”
Mua cơm rồi còn cố ý chạy đến nhà mình ăn? Tật xấu gì thế này?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sâm Cảnh Bệnh
2.
Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
3.
Phản Hồi Sai Lầm
4.
Đừng Sờ Tảng Đá Lung Tung
=====================================
Thôi vậy, đến cũng đã đến rồi, chỉ đành nương cơ hội này hâm nóng quan hệ với Liễu Tố Tố trước, lần sau lại nói về hầm biogas.
Thường Thanh Tùng an ủi bản thân, cười chết lặng đón mấy người bọn họ vào nhà, nhưng không ngờ điều làm ông ta tuyệt vọng còn ở phía sau.
Vừa vào cửa, Trâu Lệ đã tươi cười đi ra, Thường Thanh Tùng vội giới thiệu∶ “Từ chính ủy, đây là vợ tôi, Tiểu Liễu gọi dì Trâu là được, Trâu Lệ, đây là Liễu Tố Tố.”
Trâu Lệ cười tủm tỉm vươn tay ra∶ “Đây là Tiểu Liễu sao, chào cháu.”
Liễu Tố Tố cũng nhiệt tình bắt tay∶ “A, đây là mẹ kế sao, đúng là trẻ thật đấy!”
Vừa dứt lời, Trâu Lệ liền im bặt, cũng rút ra về.
Từ chính ủy: “…”
Lưu An: “...”
Thường Thanh Tùng đen mặt nói∶ “Tiểu Liễu, gọi dì Trâu là được rồi.”
Liễu Tố Tố như thể nghe không hiểu∶ “Gọi dì Trâu gì chứ, xa lạ quá, chúng ta là người một nhà mà, gọi mẹ kế mới thân thiết!”
Thường Thanh Tùng như sắp tức chết, sao con bé này lại thế này! Lần trước nói chuyện không phải biểu hiện rất yêu Liễu Thục Vinh sao? Giờ lại có thể gọi một người khá là mẹ?
Thường Thanh Tùng rõ ràng là không hiểu Liễu Tố Tố, cô không chỉ gọi được, còn gọi đặc biệt thân thiết∶ “Sao mẹ kế không nói gì, không phải muốn mời cơm sao? Chúng ta mau ăn thôi.”
Trâu Lệ sượng mặt, nắm chặt tay, móng tay cũng bị ấn sắp gãy.
“Bên này bên này, tôi đưa mọi người vào...” Thường Thanh Tùng xông lên hoà giải.
Còn chưa nói hết câu đã bị Từ chính ủy cắt ngang∶ “Đã có chuyện gì? Tiểu Liễu, sao cô lại gọi vợ chủ nhiệm Thường là mẹ kế?”
Thường Thanh Tùng nheo mắt, cảm thấy có gì đó không ổn, vừa định nói thì Liễu Tố Tố đã trả lời: “Từ chính ủy, chủ nhiệm Thường là cha ruột của tôi, Trâu Lệ là vợ hai của ông ấy, chẳng phải là mẹ kế sao?”
Từ chính ủy và Lưu An đều choáng váng: “Chủ nhiệm Thường là cha ruột của cô?”
“Đúng vậy, hiện tại thấy cha ruột sống tốt như vậy, tôi cũng rất vui vẻ, đương nhiên gặp được mẹ kế thì càng vui hơn.
Ngài xem mẹ kế của tôi này, vừa trẻ vừa đẹp, tuy không biết vì sao lại coi trọng chủ nhiệm Thường, nhưng cũng xem như một đóa đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu đi, bà nói đúng không, mẹ kế?”
Trâu Lệ rốt cuộc nhịn không nổi, mở miệng gào lên∶ “Đủ rồi! Một tiếng mẹ kế, hai tiếng mẹ kế, Liễu Tố Tố, cô khinh tôi như vậy, cũng đừng chủ động tìm tới Thanh Tùng chứ, đến nhà chúng tôi mà lại có thái độ này, cô thật sự cho rằng mình có bản lĩnh ghê gớm lắm à!”
“Trâu Lệ!” Thường Thanh Tùng hoảng sợ quát vợ, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Liễu Tố Tố nhìn bà ta: “Bà nói cái gì? Tôi chủ động tìm chồng bà? Bà tưởng tôi là kẻ ngốc à, loại đàn ông bỏ rơi vợ con mười mấy năm, tôi tìm ông ta làm gì, nếu không phải Thường Thanh Tùng cầu xin, cửa nhà bà có mở tôi cũng không có hứng thú bước vào!!”
“Tố Tố, con đang nói gì vậy?” Sao Liễu Tố Tố lại cố ý vạch trần mình trước mặt Từ chính ủy?
Thường Thanh Tùng tưởng Liễu Tố Tố bị Trâu Lệ chọc giận mới nói năng lộn xộn, vội mắng Trâu Lệ