Vinh Cẩm khịt mũi, nhân lúc xung quanh không có ai, cô quơ hai bàn tay nhỏ bé của mình bắt đầu xé những cánh hoa, điên cuồng gặm nhấm.
Vì vậy, khi Vương Nguyệt Cầm và chị dâu Triệu Phụng Tiên bước vào, hình ảnh họ nhìn thấy là đứa bé sơ sinh Vinh Cẩm đang vùng vẫy trên giường hoa ăn tới nước hoa dính đầy mặt.
“Ông trời ơi, cái này không ăn được!” Triệu Phượng Tiên kinh ngạc, vội vàng tiến lên ngăn cản.
Vương Nguyệt Cầm sững sờ đứng đó, luống cuống chân tay không biết phải làm sao.
Dù sao Triệu Phượng Tiên cũng từng sinh một trai một gái, nhiều kinh nghiệm hơn cô, cô ấy vội vàng bế tiểu phúc bảo lên, không thể để phúc bảo ăn bậy đau bụng.
Vinh Cẩm bị bắt ngay tại trận, sau một hồi khựng lại, cô bé lập tức dừng động tác gặm nhấm hung dữ của mình, biến thành một đứa bé ngoan ngoãn ngây thơ không biết gì.
Hiện tại bổn thần chỉ là một đứa bé! một đứa bé! bi ba bi bô.
Bà Lý nghe thấy tiếng động cũng chạy vội vào hỏi xem có chuyện gì.
“Mẹ, ban nãy Phúc Oa gặm hoa đó, không biết có sao không?”Triệu Phượng Tiên nương theo lực đạo của mẹ chồng, cẩn thận chuyển Phúc Oa qua, đồng thời hỏi.
Về cái tên Phúc Oa này, cha mẹ cứ gọi cô cháu gái này là Phúc Oa Phúc Oa, cho nên cô ấy cũng thuận theo mà gọi là Phúc Oa luôn, biết đâu lại được hưởng chút phúc khí.
“Đúng đúng, từ lúc sinh ra tới giờ Phúc Oa còn chưa được bú sữa.
” Vương Nguyệt Cầm vội đi tới, cởi cúc áo ra chuẩn bị cho con bú.
Bà Lý cũng cảm thấy đứa nhỏ đói bụng, nếu không sao cô bé có thể ăn cánh hoa được chứ.
Cũng không biết con bé ăn mấy cánh hoa có chứa tiên khí này vào bụng rồi có sao không, mong là không bị tiêu chảy.
Bà Lý giao đứa bé cho Vương Nguyệt Cầm, bảo cô cho con bú trước, còn bà thì đi vào buồng trong để tìm vải làm tã.
Mấy món đồ mà năm đứa cháu trai cháu gái của bà từng sử dụng trước đây phải vứt đi thôi,