Vinh Cẩm hài lòng rầm rì một tiếng, vẫn là bản mệnh đáng tin cậy hơn.
Điều không được hoàn mỹ chính là, có thể vì thế giới này quá hoang vắng, tín hiệu hơi tệ, tốc độ tải quá chậm.
Trong lúc chờ đợi, Vinh Cẩm phát hiện ra hành vi ngậm tay ngu ngốc của mình, cô lập tức ghét bỏ mà rút tay ra, còn phi phi vài tiếng, thổi ra một bọt biển sữa, bọt biển đùng một cái vỡ nát.
Vinh Cẩm: “! ”Trẻ con phiền phức như vậy đó, chắc chắn lão già kia cố ý!Lại ghi thêm một món nợ vào sổ tay!!Vinh Cẩm lẩm bẩm, bàn tay mập mạp lau mạnh cái miệng nhỏ của mình, tiện tay ngoạm lấy một cánh hoa cho vào miệng để có chút mùi vị.
Trong bông hoa có chứa một chút linh khí thiên địa, sau khi cô ăn vào, được thần tức gột rửa, thiên địa linh khí kia có thể chuyển hóa thành một chút thần lực, dù không đáng kể.
Đương nhiên đại lão Vinh Cẩm chướng mắt với chút ít này.
Cô nhai một cánh hoa, ngòn ngọt, miễn cưỡng có thể coi là món ăn vặt giết thời gian.
Hoa cúc trên bảng hệ thống tiếp tục quay, quay đi quay lại, cuối cùng cũng có phản ứng.
#Bổn hệ thống đang bị chết máy hôn mê, xin ký chủ hãy tự lực cánh sinh#Vinh Cẩm sững sờ, cánh hoa trong miệng rơi ra.
Nếu không thể sử dụng hệ thống bản mệnh, vậy tất cả bảo bối mà cô giữ trong không gian hệ thống đều không thể lấy ra được!Mẹ kiếp, chắc chắn là do lão già cấp trên kia làm! Chắc chắn là vậy!!Lão muốn biến cô thành một tấm bảng trắng, ngoan ngoãn chịu khổ chịu tội trong thế giới trừng phạt đúng không?Trước khi đến đây, cô đã sử dụng một mánh khóe nhỏ thấy được, lão muốn đuổi cô tới một tiểu thế giới hoang vu hẻo lánh, nghèo khó lạc hậu lại đang phải hứng chịu nạn đói.
Thời đại mạt pháp đã qua mấy ngàn năm trước, đạo thống mai một tới mức chỉ còn lại một chút tro tàn, đừng hòng nghĩ tới chuyện tu luyện! Nhận ra ý đồ thâm độc của cấp trên, Vinh Cẩm