Bạch Lộ gọi một tiếng: "Em trai.
"Gọi xong cô giơ tay nhéo má cậu bé, khiến cho Vương Hữu Vọng bật cười như thằng ngốc.
Vì sức khỏe của Vương Hữu Vọng không tốt cho nên chỉ có thể đi học, hôm nay sau khi tan học cậu bé tạt qua ruộng, đợi người lớn cùng về.
Bữa trưa hôm nay cũng giống như ngày thường, cháu hoa màu khoai lang, rau xanh xào và củ cải muối, nhưng người nhà họ Vương ăn rất ngon miệng.
Ngay cả Bạch Lộ cũng vậy, tuy cháo hoa màu khó nuốt, nhưng cô cũng không chê.
Ở thời đại này, bất kể là khoai lang hay hoa màu đều là đồ tốt.
Bạch Lộ không cao, cởi giày ra cũng chỉ được một mét sáu mươi, hai tháng này vì đang nghỉ đông nên vẫn luôn trốn trong nhà trọ độc thân, trừ ăn ra thì chỉ có ngủ, cho nên lên cân, cân nặng vốn đang 45 cân, vọt một cái lên 50 cân, làn da lại trắng nõn nà, cho nên nhìn tướng rất có phúc.
Gặp được con gái như vậy, cả nhà họ Vương đều yêu mến.
Ăn cơm trưa xong, người nhà họ Vương dẫn theo Bạch Lộ đến nhà đại đội trưởng.
Đại đội trưởng đã sớm biết chuyện, tan tầm về nhà, bà cụ nhà ông ấy đã nói cho biết.
Ông ấy nghe xong, trong lòng vẫn luôn cảm thấy rất bất ngờ, thật sự không ngờ cô con gái kia cách xa ngàn dặm có thể tìm về, lại nghe bà cụ nói thêm, cô con gái ấy rất lễ phép, xinh đẹp, làm ông ấy