“Thế nào mà tôi lại thấy nhà thông gia mang đến mấy bó rau, đây là trong nhà không được phân lương thực nên cuộc sống rất khổ cực sao? Sao tôi không nghe Tiểu Thảo nói gì với tôi, vậy mà tôi lại nghe được Cẩu Đản nhà bà mỗi ngày đều ăn một cái trứng gà bồi bổ.”Thời đại này, trứng gà rất quý nên nhiều nhà đều luyến tiếc không nỡ ăn.
Vì trứng gà có thể mang đến trạm thu mua bán lấy tiền, hoặc trực tiếp mang đi trao đổi đồ vật.Vương gia đến đông đủ cả nhà, dù không mang tiền biếu nhưng nếu mang theo một ít trứng cũng được, vậy mà lại chỉ mang mấy bó rau khô héo.Tiệc trăng tròn hôm nay Trần gia bọn họ cũng cắt một miếng thịt để làm thức ăn, có thể để mọi người ăn no.Vương gia từ già trẻ lớn bé đều đến ăn tiệc, bà vốn dĩ dự tính đủ số bàn tiệc, bọn họ còn có thể ăn nhiều hơn sao? Dù có bà cũng không nghĩ để Vương gia chiếm tiện nghi.Khóe miệng bà Vương co rút lại, thầm nghĩ bà già này thật đúng là kỳ quặc, không biết giữ thể diện cho nhà thông gia, liền nói thẳng ra như vậy để cả nhà bọn họ làm trò trước mặt mọi người.Bà ta cứ nghĩ Miêu Vân Anh làm mất mặt mình, lại không nghĩ đến vốn dĩ chính bà ta không cần mặt mũi, vậy mà còn muốn trông cậy người khác giữ mặt mũi cho mình.“Bà thông gia cũng đừng quá so đo, không phải tôi đã sớm đưa tiền biếu cho Tiểu Thảo sao.” Bà Vương đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, không chút sợ hãi khi bị Miêu Vân Anh vạch trần, đôi mắt liếc xéo nhìn về phía con gái mình, lên tiếng: “Tiểu Thảo à, tiền mẹ đã đưa cho con rồi, đúng không? Tại sao con lại không nói lại với mẹ chồng?”Vương Tiểu Thảo ngây người, vốn muốn hỏi mẹ khi nào đã đưa tiền cho mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của bà, cộng thêm nỗi sợ hãi vì nhiều năm bị mẹ mình chi phối nên đành ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, đã đưa cho con.”Miêu Vân Anh nhìn bà già họ Vương nói hươu nói vượn, một người tàn nhẫn giống Chu Bái Bì như bà ta có thể đưa tiền cho Vương Tiểu Thảo hay sao? Ngược lại nếu bà ta không moi tiền từ Vương Tiểu Thảo bỏ vào túi mình liền không phải người Vương gia.*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm của tác giả Cao Ngọc Bảo.
Thời xưa, khi chưa có đồng hồ nên sẽ dựa vào tiếng gà gáy để bắt đầu ngày làm việc.
Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm, nửa đêm giả tiếng gà gáy để mọi người thức dậy làm việc.
Ở đây “bái bì” còn có nghĩa là lột da.“Phải không? Vậy mà tôi lại không biết.” Miêu Vân Anh vỗ tay một tiếng thật