Hôm nay, hai người con gái đã gả ra ngoài của Trần gia là Trần Ngọc Liên cùng Trần Ngọc Phương cũng đến.
Mặc dù, Trần Ngọc Liên ở gần đây hơn Trần Ngọc Phương, nhưng lại đến muộn hơn một chút, hơn nữa tinh thần có vẻ không tốt lắm.“Chị, cháu gái nhỏ của chúng ta đúng là đáng yêu, người gặp người thích.” Trần Ngọc Phương nhìn chằm chằm An Bảo đang ngủ ngon lành trong lòng ngực mẹ mình: “Vốn dĩ Tuyết Nhi nhà em làn da cũng xem như là trắng, nhưng so ra vẫn kém với tiểu An Bảo.”Trần Ngọc Liên cùng Trần Ngọc Phương đều có một trai một gái, lần này về nhà mẹ đẻ cũng dẫn theo hai đứa nhỏ.
Mặc dù con gái đã lấy chồng về nhà mẹ đẻ xem như là khách, nhưng những trường hợp như tiệc đầy tháng hôm nay hai người vẫn hỗ trợ một chút, mấy đứa bé thì để bọn chúng chơi đùa cùng với anh chị em họ.Trần Ngọc Phương thấy Đại Nha cõng Nhị Nha còn bị Vương Tiểu Thảo bắt làm việc cảm thấy không thuận mắt, liền gọi Đại Nha đến bên cạnh mình, như vậy con bé cõng theo em nó cũng không thể làm thêm việc gì.
Cô chị dâu này của cô thật đúng là không biết yêu thương con gái mà.“Mẹ chúng ta không phải thích cháu trai sao? Sao chị lại thấy bà rất thích cô cháu gái này, mệnh đứa bé này thật tốt, còn Xảo Xảo nhà chị sao lại…”Trần Ngọc Liên thấy mẹ mình vẫn luôn ôm cô cháu gái nhỏ vào trong ngực, không chỉ yêu thương mà còn gióng trống khua chiêng làm tiệc đầy tháng cho đứa bé này, cô lại nghĩ đến con gái mình bị nhà chồng chướng mắt, suốt ngày bị mẹ chồng mắng chửi liền cảm thấy chua xót trong lòng.
Cô không hiểu tại sao mẹ chồng mình lại chướng mắt cháu gái đến vậy.Trần Ngọc Phương ít nhiều cũng biết suy nghĩ của chị mình, nhưng lại nói: “Em cũng cảm thấy hiếm lạ An Bảo, một đứa bé trắng trẻo mũm mỉm như vậy ai nhìn chẳng thích.
Hơn nữa, mẹ cũng không phải ghét bỏ con gái, khi chúng ta chưa lấy chồng mặc dù không được đối xử tốt như An Bảo nhưng cũng không kém.
Dù mẹ xem trọng con trai nhưng cũng không hà khắc với con gái.
Thử nhìn những nhà khác thì mấy đứa cháu gái nhà này vẫn xem như được đối xử khá tốt.”Nhìn thấy thân ảnh của Vương Tiểu Thảo, Trần Ngọc Phương nhịn không được nói: “Nhìn nương rồi lại nhìn chị dâu thứ hai nhà mình, đó mới là chân chính trọng nam khinh nữ.
Đều có con gái nhưng em ba và vợ nó đều rất yêu thương An Bảo, nhưng chị dâu hai thì ngược lại.
Cũng đều là cháu gái, mẹ chúng ta khẳng định là càng yêu thương An Bảo.
Không nói đến việc An Bảo rất dễ làm người khác yêu thích, chị dâu hai với tư cách là một người mẹ còn không yêu thương mấy đứa Đại Nha thì mẹ chúng ta có thể sao.”Vừa nói xong, cánh tay cô ấy đã bị Trần Ngọc Liên kéo lại, ý bảo Đại Nha vẫn còn ở bên cạnh.
Mặc dù con bé còn nhỏ, có thể nghe không hiểu, nhưng chẳng may nghe hiểu thì sao.
Dù Vương Tiểu Thảo đối xử với bé không tốt nhưng cũng là mẹ của bé, nếu để đứa bé này nghe cô nói về mẹ mình như vậy thì không tốt cho lắm.Tính tình Trần Ngọc Phương có phần cương liệt, vốn dĩ cảm thấy Đại Nha cùng Nhị Nha bị chính mẹ mình đối xử tệ, vừa lúc chỗ các cô ngồi cũng không có người liền ngồi xổm xuống nói:“Đại Nha, cô hai nói với con điều này, sau này con phải thân cận hơn với bà nội.
Tuy rằng tính tình bà nội có chút hung dữ nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với mẹ con.
Con nghĩ xem, ngày thường bà nội không đánh mắng cũng không cắt xén thức ăn của các con, đúng không? Trong thôn chúng ta có không ít người vừa đánh vừa mắng cháu gái, bắt làm việc nhiều lại không cho ăn cơm; so với những người đó thì bà nội các con tốt hơn nhiều, đúng không? Nghe lời cô gái, sau này phải gần gũi hơn với bà nội thì cuộc sống của các con cũng sẽ tốt hơn.”Mặc dù, không thể xác định Đại Nha nghe hiểu được bao nhiêu, nhưng Trần Ngọc Phương vẫn tận lực khuyên bảo, nói không chừng sau này con bé hiểu ra thì cuộc sống cũng dễ dàng hơn một chút.Khuôn mặt Trần Đại Nha gầy gò, nước da vàng vọt nên đôi mắt trông có vẻ khá to.
Lúc này, đôi mắt ấy đang sáng lên.
Mặc dù, bé chỉ hơn năm tuổi nhưng trẻ em nhà nghèo thường