Vừa rồi, An Bảo ngửi được mùi thơm nồng đậm của món thịt thỏ hầm khoai tây đã không nhịn được mà chảy nước miếng, rồi nước miếng lại chạy dọc theo cằm nhỏ chảy xuống yếm.Nhìn chén canh trước mặt, lại nhìn nồi thịt thỏ hầm khoai tây, An Bảo cảm thấy vô cùng gian nan.
Cô cũng muốn ăn thịt thỏ hầm khoai tây, tay nghề nấu ăn của bà nội tốt như vậy khẳng định món đó ăn rất ngon, đáng tiếc cô ăn không được.Thế nhưng chờ đến lúc được đút mấy ngụm canh, An Bảo thỏa mãn mà nheo mắt, canh bà nội cô hầm uống cũng thật ngon nha.“Ngon lắm đúng không? Lại uống thêm một ngụm nữa nào?”Miêu Vân Anh thấy cháu gái nhỏ dù vui vẻ uống canh nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía nồi thịt thỏ hầm khoai tây với dáng vẻ chờ mong, liền cười nói: “An Bảo, món đó con không thể ăn vì bên trong có cho thêm ớt, chờ ngày mai bà nội làm khoai tây hầm không bỏ ớt cho con ăn.”Món thịt thỏ nếu không cho thêm ớt thì khó có thể khử được mùi tanh.
Nhưng vì nghĩ đến bọn nhỏ nên bà cũng không dám cho nhiều.
Vậy mà bên kia đã có hai đứa bé vừa ăn vừa le lưỡi thở phì phò.“Cay!” Trần Nhị Nha không ngừng le lưỡi, còn liên tục nói cay.Cay? Cô muốn ăn thịt cay a.An Bảo nhìn người chị họ nhỏ ăn cay đến gương mặt đỏ bừng, càng thèm hơn.Cô bú sữa được vài tháng nên đã sớm thèm các món ăn có hương vị đậm đà.
Nhưng đáng tiếc là cô còn quá nhỏ, chưa ăn được cơm thì càng đừng nghĩ đến việc ăn các món cay, chỉ có thể thở dài nhìn các món ăn.Không chỉ mình An Bảo ăn thanh đạm, Miêu Xuân Hoa phải cho An Bảo bú cũng vậy, căn bản không thể ăn ớt.
Vì những người lớn thường nói, cho em bé bú mà ăn ớt thì em bé dễ bị nóng trong người.Tuy hôm nay đồ ăn không cay, cô vẫn chủ yếu ăn các món nước và uống nhiều nước canh một chút.Thật ra, cuộc sống hiện tại của mọi gia đình đều không quá tốt, ngày thường muối dùng để nấu ăn là muối thô nhưng sử dụng rất tiết kiệm, chỉ cần có vị muối nhàn nhạt là được, những nhà có cuộc sống khó khăn thì cả tháng không biết đến vị muối, cả người đều sưng vù.Nhìn thấy dáng vẻ thèm thuồng của cháu gái nhỏ, Miêu Vân Anh cảm thấy buồn cười.Tuy rằng An Bảo không ăn được món thịt thỏ hầm khoai tây, nhưng khi bà hầm canh có thả một cái chân thỏ vào, lúc này đang được đặt trong bát.Miêu Vân Anh dùng tay xé thành nhiều sợi nhỏ đút An Bảo ăn: “Nhãi chậm thôi, đừng có gấp.”Ninh Tu Ngạn đang ăn cũng nhìn An Bảo, nói: “Từ từ ăn, đều là của em.”An Bảo bị lời này của cậu chọc cười, anh trai Tu Ngạn đối xử với cô thật tốt.
Nhưng dù đều cho cô hết thì hiện tại cô vẫn không ăn được nha.Cô chỉ có thể dùng hai chiếc răng nhỏ chậm rãi nhai miếng thịt vụn.
Không nghĩ đến miếng thịt nhỏ này vậy mà càng nhai càng cảm nhận được hương thơm, rất nhanh cô đã ăn hết một khối thịt thỏ.
Tuy nhiên Miêu Vân Anh không tiếp tục cho cô ăn, sợ buổi tối ăn nhiều sẽ bị đau bụng rồi nôn ra.An Bảo: Đã nói tất cả đều là của cô mà?Chỉ là bụng nhỏ của cô đã no rồi, không thể ăn thêm được nữa.“Mấy đứa nhỏ lát nữa uống nhiều nước canh một chút.” Miêu Vân Anh lên tiếng dặn dò.Dù cay nhưng Nhị Nha vẫn không chậm trễ việc ăn uống.
Tuy nhiên, Trần Văn Phú bị Vương Tiểu Thảo nuông chiều đã không thể chịu được nữa, muốn ăn nhưng lại sợ cay liền nước mắt lưng tròng.“Mẹ, con thấy trong ấm sành còn thịt lại không có ớt, có thể lấy cho Văn Phú ăn được không?”Cô ta thấy canh thịt mẹ chồng đều chỉ hầm cho An Bảo, hương vị khẳng định rất ngon, nên cô ta không nhịn được mà nhớ thương món đó.Miêu Vân Anh liếc cô một cái: “Nhị Nha còn không sợ cay, vậy mà Văn Phú lại sợ? Nó có phải là con trai không?”Đứa cháu trai nhỏ nhất này bị Vương Tiểu Thảo nuông chiều, tính tình lại không tốt.
Không biết thằng nhỏ này ở đâu học được tật xấu, chỉ cần chuyện gì không vừa ý thì nằm xuống đất lăn lộn ăn vạ, suýt nữa bị bà đánh cho một trận mới sửa được tật xấu này.“Nhị Nha không phải chỉ là một đứa con gái sao, ăn cái gì không được; nhưng Văn Phú là bé trai, phải ăn nhiều thứ tốt mới mạnh khỏe được.”Mới đầu, Vương Tiểu Thảo sợ sệt, không dám nói chuyện hay làm trò trước mặt Ninh lão gia tử; vì ông đến từ thủ đô lại còn từng làm quan to.
Nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian, cô ta thấy Ninh lão gia tử rất hiền lành, liền dần thả