“Tiểu Tiểu lại đây, nói xem mai anh mặc bộ nào thì ổn hơn?” – Bì Hướng Dung nghĩ đến chuyện ngày mai lên bục giảng dạy học, tính tình thường ngày vốn ổn trọng cũng khó nén nổi kích động.
“Em cảm thấy anh không đi thì tốt hơn á.
”“Được rồi, vậy chọn bộ màu xanh da trời đi.
” – Bì Hướng Dung quyết đoán chọn bộ màu xanh, sau đó treo nó sang một bên.
Bì Tiểu Tiểu nhìn Bì Hướng Dung không để cô bé vào mắt, khóe miệng giật giật liên hồi, nhịn không được quát to: “Anh!”“Hầy!” – Bì Hướng Dung lại lôi sách giáo khoa hồi trước của anh ra, coi chương trình học của bọn Bì Tiểu Tiểu, tính toán xem ngày mai sẽ dạy những gì.
Không lên lớp không được, tuyệt đối không thể để tên thanh niên trí thức họ Trương đến cả bài học cũng giảng sai kia dạy dỗ Tiểu Tiểu nhà anh.
“Đám học sinh đó quậy lắm, không chịu nghe lời đâu!”“Không sao, anh có kinh nghiệm dạy dỗ trẻ con.
”“Thành tích của bọn nó đều kém.
”“Thành tích kém mới thể hiện được năng lực của anh chứ?”Bì Tiểu Tiểu chết lòng lần nữa.
“Hầy…” – Bì Tiểu Tiểu chỉ đành chấp nhận số phận, lê lết về phòng.
Còn cha mẹ ấy hả? Bọn họ càng chẳng để ý lời cô bé hơn.
Bì Tiểu Tiểu đã có thể tưởng tượng đến ngày mai trong thôn náo nhiệt chừng nào rồi.
Buổi tối không có hoạt động gì, người nhà họ Bì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chớp mắt một đêm đã qua đi.
Ngày