“Đã bảo em là đứa rề rà mà.
” – Bì Hướng Dung đi hai bước, quay đầu lại thì thấy Bì Tiểu Tiểu như ốc sên bò phía sau, cách anh tận một khoảng rõ xa.
Anh sải hai ba bước quay về ngồi xổm trước mặt cô bé.
“Em tự đi được.
” – Bì Tiểu Tiểu từ chối bả vai rộng lớn trước mặt.
“Mau trèo lên, với tốc độ này của em thì chỉ có con rùa già trong thôn mới so được.
”Rùa già trong miệng Bì Hướng Dung chính là con rùa bự bắt được ở cửa thôn, người ta nói nó sống hơn trăm năm nên thành tinh rồi, vì vậy dù vào những năm khó khăn nhất cũng không ai dám động đến nó.
Con rùa đó như thể biết không ai dám động vào mình nên thường lên bờ đi dạo, coi đại đội thành công viên cho nó tản bộ luôn.
Bì Tiểu Tiểu cảm giác mình bị sỉ nhục, so sánh cô bé với con rùa lười kia rõ là quá quắt mà! Nhưng vì phòng việc anh trai lại đem đến cho cô bé đả kích lớn hơn nên Bì Tiểu Tiểu chỉ đành ngoan ngoãn leo lên lưng anh.
Dưới sự hỗ trợ của anh trai, tốc độ đến trường của Bì Tiểu Tiểu nâng cao rất nhiều.
Bình thường một mình cần đi mất hai mươi phút, anh trai dùng mười phút đã xong.
Cũng bởi vậy, thời điểm Bì Tiểu Tiểu vào lớp thì bên trong chẳng có một bóng người.
Cô bé kéo chiếc ghế nhỏ dưới gầm bàn ra ngồi, sau đó lôi sách vở, bút chì,