“Mắt thầy mù à?” – Bì Hướng Dung đang giảng đến hăng say, đột nhiên bị người khác cắt ngang nên rất khó chịu: “Tôi đang dạy học!”“Ý tôi là cậu dựa vào đâu mà vào đây dạy học?” – Thầy Trương nện tay xuống bàn học của Lưu Nhị Trụ, đôi tay truyền đến đau đớn khiến khuôn mặt anh ta vặn vẹo.
Lưu Nhị Trụ cũng sợ hết hồn, kéo ghế nhỏ lùi về phía sau.
“Hừ, hóa ra thầy không những không biết giảng dạy mà còn có vấn đề về não nữa.
”“Cậu…”“Cậu cái gì mà cậu!” – Bì Hướng Dung không thèm sợ hãi, bình tĩnh nói với anh ta: “Hôm qua chẳng phải anh nói tôi có bản lĩnh thì đến thay anh làm thầy giáo đi sao? Những lời này anh còn nhớ chứ?”Thầy Trương dĩ nhiên nhớ, hôm qua anh ta bị Bì Hướng Dung bám riết đến phiền, không phải chấm sai điểm bài thi thôi à? Sai cũng sai rồi, so đo mãi!Sau đó dưới cơn nóng giận anh ta đã buột miệng nói ra những lời đó, nhưng ai ngờ tên này lại coi là thật.
“Cậu!” – Thầy Trương muốn phản bác lại nhưng không thốt nên lời, ngón tay run run chỉ thẳng vào Bì Hướng Dung.
Bì Hướng Dung đẩy tay anh ta ra, nói với vẻ mặt chân thành: “Được rồi, trí nhớ anh không tốt tôi cũng không trách anh đâu, anh xuống dưới đi, tôi còn phải dạy học.
”Sau đó Bì Hướng Dung bảo mấy đứa trẻ về chỗ ngồi, coi thầy Trương như không khí mà tiếp tục giờ học.
Thầy Trương nhìn học sinh trong lớp phối hợp với Bì Hướng Dung thì quay ngoắt