Vẻ mặt bình tĩnh của Bì Tiểu Tiểu trông rất chững chạc giữa một đám nhóc choi choi.
Đứa lớn nhất trong lớp mười sáu tuổi, nhỏ tuổi nhất là Bì Tiểu Tiểu.
Hai tiết đầu buổi sáng do thầy Trương phụ trách, anh ta có thói quen nửa buổi mới đến lớp nên mọi người đều yên tâm nô đùa inh ỏi.
“Khụ!”Vì vậy lúc Bì Hướng Dung tiến vào cả hai bên đều không phản ứng kịp.
Bọn nhỏ đang nô đùa: Ô kìa, sao anh cả nhà họ Bì lại ở đây?Bì Hướng Dung: Đang giờ học phải không? Mình đâu có nhớ nhầm.
Sau đó Bì Hướng Dung nhìn lướt qua tình huống lớp học, thấy Bì Tiểu Tiểu ngoan ngoãn ngồi tại chỗ thì hài lòng gật đầu, không hổ là em gái mình.
“Được rồi, vào học thôi, các em về chỗ ngồi hết đi.
”Một đám con nít mờ mịt trở về chỗ ngồi.
Tình huống gì thế này?“Thầy Trương của các em bảo tôi dạy thay, cho nên sau này thầy giáo số học của các em sẽ do tôi đảm nhiệm, lần sau gặp mặt phải gọi là thầy Bì, nhớ chưa?” – Bì Hướng Dung bình tĩnh viết một chữ Bì lên bảng đen.
Bì Hướng Dung thân hình cao lớn, tính tình điềm đạm, ánh mắt tràn ngập sắc bén, anh quét một vòng quanh lớp học.
“Lưu Nhị Trụ, ngồi rồi đừng có ngoe nguẩy mãi, trên ghế có đinh đâu!”“Lâm Nhị Bảo, sách đâu? Bị em ăn mất hay cầm đi chùi đít rồi? Lần sau nhớ mang sách theo, sách đắt lắm đấy!”“Triệu Tiểu Tứ, nhìn lên bảng đen chứ nhìn tôi