Bì Tiểu Tiểu vươn đôi tay bé nhỏ ngắt lấy nửa nắm dâu, bỏ một quả vào miệng, cảm nhận vị ngọt man mát, sau đó bắt đầu thả từng quả vào gùi.
Nếu ném mạnh quá dâu dễ bị trầy và chảy nước.
Cô bé vừa hái vừa cất dâu đi, chẳng mấy chốc đã đầy nửa gùi.
Số dâu trong tầm với đã ngắt hết rồi, Bì Tiểu Tiểu nhìn ngọn cây, trong mắt lộ vẻ bối rối.
“Sao cao quá trời!”Muốn hái đống dâu trên ngọn phải vin cành xuống, nhưng làm thế dễ khiến dâu rơi xuống đất.
Bì Tiểu Tiểu nghĩ vậy lại bắt đầu đắn đo, rốt cuộc nên hy sinh ít dâu để hái toàn bộ rồi về, hay là quay về tìm người xong mai lại đến hái?Nhưng mai tới không đảm bảo đống dâu này vẫn còn.
“Hầy!” – Bì Tiểu Tiểu thở dài, sao cô bé phải đối mặt với lựa chọn khó khăn này nhỉ?Trong rừng thoảng qua tiếng gió thổi, lá cây rơi rào rào.
Bì Tiểu Tiểu nhìn lướt qua rồi quay đầu lại, nghiêng đầu khó hiểu.
“Có gì đâu ta?” – Trong mắt cô bé lộ vẻ hoài nghi.
“Chắc là ảo giác của mình thôi.
”“Bằng không có người bất cẩn đi lung tung trong ngọn núi lớn như vậy thật, nhỡ đụng trúng rắn thì phải làm sao?”“Ngã xuống núi thì làm thế nào?”…Bì Tiểu Tiểu làu bàu, quay đầu lại, thầm nghĩ chắc do mình tưởng tượng, nhưng sao cô bé vẫn cảm giác có người theo sau nhỉ?Ầy, cho nên phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ánh mắt Bì Tiểu Tiểu trở nên kiên định, vươn tay vin lấy cành cây, muốn kéo nó thấp xuống.
Một đôi tay