Ai ngờ hai ngày trước, người nhà họ Giang quay về.
Một thiếu niên gần mười hai tuổi và một quả phụ thân thể yếu ớt về đến nơi thì phát hiện nhà ở đã thành một đống hoang tàn.
Cửa lớn sơn son trước kia giờ trông hơi rách nát, mặt sơn chi chít vết xước.
Gạch bên ngoài tường vây đã rơi kha khá, bên trên đột ngột xuất hiện rất nhiều đầu gỗ nhọn.
Căn nhà mới trải qua vài thập niên lịch sử mà như thể đã qua mấy trăm năm.
Nhà họ Giang thành như vậy rồi mà không biết dùng biện pháp gì, cuối cùng vẫn được xếp vào hàng phú nông, coi như tránh được một kiếp.
Song dù vậy, nhà bọn họ rốt cuộc xem như rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, chỉ còn dư lại bà Giang thân thể ốm yếu và Giang Tư Niên ngày trước vốn là đại thiếu gia.
Giang Tư Niên hái thêm mấy quả dâu nữa bỏ vào miệng dưới ánh mắt hoảng sợ của Bì Tiểu Tiểu.
Trước khi trong nhà xảy ra chuyện, thứ này cậu còn chẳng… buồn ăn, nhất là đồ còn chưa rửa sạch.
“Rơi xuống đất lãng phí lắm.
” – Giọng Giang Tư Niên trong trẻo lạnh lùng.
Cậu rũ mắt, ngăn Bì Tiểu Tiểu kéo cành dâu xuống, sau đó ỷ mình cao lớn, cẩn thận hái từng quả dâu bỏ vào gùi của Bì Tiểu Tiểu.
Không thể không công nhận, gen nhà họ Giang rất cao, Giang Tư Niên mới mười hai mà đã cao gần một mét bảy, dáng người hơi ốm, hợp với khuôn mặt lạnh te, cả người toát lên vẻ đẹp rất khác biệt.
Bì Tiểu Tiểu thấy động tác của cậu