“Anh cho em thêm một nửa được không?” – Trong giọng nói của cậu mang theo mấy phần do dự.
Đáy mắt Bì Tiểu Tiểu thoáng hiện vẻ câm nín.
Sao cứ cảm giác mạch não của anh trai này sai sai thế nào á.
Cô bé vừa định bày tỏ mình không cần chia phần đã thấy ánh mắt Giang Tư Niên thay đổi.
Vẻ mặt cậu thận trọng hơn hẳn: “Đừng nhúc nhích!”Bì Tiểu Tiểu sửng sốt, chẳng hiểu ra làm sao, nhưng giây kế tiếp cô bé đã biết là chuyện gì rồi.
Hình như có thứ gì đó lướt qua mắt cá chân cô bé.
“Shh!”Bì Tiểu Tiểu cứng đờ người.
Vận may của cô bé… mất linh rồi sao?Bì Tiểu Tiểu cảm giác sự tiếp xúc dưới chân ngày một rõ ràng, nhưng kiểu nhột nhột ngưa ngứa này không phải rắn, da rắn phải lạnh lẽo mới đúng, cảm giác giống lông chim hơn.
Khoan đã, lông chim?Bì Tiểu Tiểu vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Bất ngờ phát hiện một con gà rừng lông xám tro.
“Au!”Con gà rừng mới mổ Bì Tiểu Tiểu, sau khi cô bé nhìn xuống, nó dường như cảm ứng được nên cũng ngẩng đầu nhìn lại, kế tiếp nhấc mỏ mổ thêm phát vào mắt cá chân.
!!!Bì Tiểu Tiểu giận đến nghiến răng, khổ nỗi lưng đang đeo chiếc gùi đầy ắp quả dâu, cô bé không thể làm ra động tác quá lớn, chỉ đành quay sang nhìn Giang Tư Niên đứng bên cạnh.
Bấy giờ Giang Tư Niên nhẹ nhàng bước tới, nhanh nhẹn vươn tay tóm cổ gà rừng.
Bị bắt rồi mà con gà rừng vẫn còn ngơ ngác nhìn chằm chằm cậu, nó muốn đổi sang mổ người khác