Cậu nhanh chóng kéo tay áo xuống, khóe miệng nhếch lên, an ủi cô: “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, giữ gìn sức khỏe là ưu tiên hàng đầu.
”Đáy mắt Thư Ngữ đầy sự xót thương, năm xưa cô là tiểu thư nhà giàu tiêu chuẩn, cầm kỳ thi họa gì cũng biết, còn ra nước ngoài du học, hiểu tiếng Tây Dương, nhưng những thứ này đều vô dụng trong hoàn cảnh hiện tại.
Hai năm trước cô vì sinh nở mà mắc bệnh nặng, miễn cưỡng chống chịu đến tận bây giờ người đã yếu đi nhiều, rất dễ cảm thấy mệt mỏi, hoàn toàn không thể làm việc nặng, việc nhẹ cũng không thể làm quá nhiều.
Thư Ngữ kéo lê thân thể nặng nhọc, nhà chồng lụn bại, nhà mẹ đẻ chẳng nghe được chút tin tức gì, người duy nhất khiến cô kiên trì đến tận giờ chính là con trai.
Đợi hai năm nữa, đợi A Niên lớn thêm chút, đợi cô dạy hết những thứ cần dạy cho thằng bé…A Niên của cô phải học thêm ít chữ thì sau này mới có cơ hội trở mình.
Thức đến hai giờ sáng, hũ sành trên bếp tỏa hơi nghi ngút, mùi thơm ngát phảng phất.
Giang Tư Niên bắc hũ xuống, múc lấy một bát canh gà thơm ngon và ấm bụng.
“Mẹ nhanh ăn đi, thịt gà nhiều lắm, ăn nhiêu là được.
”Thư Ngữ nhìn bát canh gà đầy ắp thịt, lại nhìn non nửa chiếc bát của con trai.
“Mẹ không ăn nổi nhiều như vậy đâu.
”Điều Thư Ngữ nói là sự thật, người cô yếu ớt, lại không lao động nên ăn rất ít.
“Vậy để lại mai ăn.
” – Giang Tư