Cô bé vội vàng rút chân lên, đeo giày bước đến chỗ bóng người.
“Anh Giang?” – Bì Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi, hiển nhiên không hiểu tại sao cậu lại tới đây.
“Cho em.
” – Giang Tư Niên đưa bát canh gà trên tay cho cô bé.
“Ể?” – Bì Tiểu Tiểu hết nhìn bát cháo gà lại ngước lên nhìn thiếu niên mặt lạnh.
“Anh chờ một chút!”Bì Tiểu Tiểu chạy vào nhà, thời điểm xuất hiện lại, cô bé cầm theo một bát dâu tằm, trong còn kèm theo hai chiếc bánh bột ngô.
Cô bé nhận lấy chiếc bát trong tay Giang Tư Niên rồi nhét bát nhà mình vào tay cậu, toét miệng cười thật tươi.
“Cám ơn anh Giang!”Sau đó không đợi cậu từ chối đã chạy mất hút.
Cô bé vào sân thì cậu không đuổi theo được nữa.
Giang Tư Niên ngớ ra nhìn bóng lưng Bì Tiểu Tiểu biến mất, lại nhìn chiếc bát trong tay, miệng mím chặt lại.
“Đều là giả cả!”Tất cả đều là tình cảm giả dối, cậu còn lâu mới bị chút ân huệ nhỏ này thu mua.
Quả nhiên chốc lát sau đã thấy Bì Tiểu Tiểu từ trong nhà thò đầu ra, thấy người còn ở trong sân thì lộ ra nụ cười lúng túng.
Quả nhiên.
Giang Tư Niên thầm nghĩ trong đầu, thủ đoạn rõ là vụng về.
Chỉ thấy Bì Tiểu Tiểu chạy ra sân, bưng chậu nước ngâm chân đổ vào vườn rau, cầm lấy chiếc ghế nhỏ và chậu vào nhà xong lập tức chạy vù về phòng như thể có quái vật đuổi sau mông.
Lúc này chắc tầm năm giờ sáng.
Tại phòng anh con thứ nhà họ Bì, bên trong khê một chiếc giường gỗ đơn giản, vỏ chăn đệm bị giặt đến