Nhìn hai bố mẹ vui vẻ kiêu ngạo, Bì Tiểu Tiểu cảm thấy mình và họ không cùng một thế giới, điều gì khiến cha mẹ cô bé cho rằng họ có thể làm được chức vị đó? Là đầu óc đại đội trưởng có vấn đề, hay là người trong làng mù mắt?
Tuy cha mẹ cô bé làm việc rất có tay nghề, nhưng cũng không thể che đậy được việc hàng xóm láng giềng ghét hai người, đừng nói là người trong làng, ngay cả bà nội cũng ghét, không có việc gì thì cũng bớt nói chuyện với hai người họ khi ở trong nhà.
Không phải vì điều gì khác, chỉ là hai người họ khiến người ta rất nghẹn lời.
Ví dụ bình thường nhất:
"Anh Bì ăn cơm chưa?" Dân làng bình thường chào hỏi.
"Giờ này nhà ai còn chưa ăn cơm, anh còn hỏi tôi làm gì?"
Dân làng hết nói nổi.
"Chị Tô, chị thêu bông hoa này đẹp quá.
" Người ta thực lòng thực dạ khen ngợi.
"Cái này người không có mắt cũng nhìn ra được?"
Dân làng lại cạn lời.
Thường xuyên như thế, mọi người sẽ tìm cách đi vòng qua họ.
Đơn giản mà nói, cha mẹ Bì Tiểu Tiểu bị cả làng cô lập!
Nhưng, hai người họ hoàn toàn không phát hiện ra, còn cảm thấy người làng này đầu óc thông minh lên rồi, không hỏi họ mấy vấn đề thiểu năng nữa.
"Cha ơi, sao cha lại làm đại đội trưởng vậy?"
Khóe miệng Bì Tiểu Tiểu giật giật, cô bé cắt ngang sự phấn khích của cha mẹ.
"Cha chỉ nghĩ điểm công năm ngoái có chút