Thực ra họ có phòng trống, dù sao chú hai Bì Tiểu Tiểu cũng là thợ mộc, trước đây còn chưa quản lý nghiêm ngặt, có thể lên núi chặt ít cây, dựng một căn phòng nhỏ đơn sơ không thành vấn đề.
Nhưng lúc còn nhỏ sức khỏe Bì Tiểu Tiểu không được tốt, vẫn luôn ngủ với chị gái.
Sau khi Bì Hướng Tình lên cấp hai, một tuần mới về một lần, cô bé cũng không muốn dọn ra ngoài nữa.
Bởi vậy hai chị em vẫn ở chung một phòng.
Cất đồ xong, Bì Tiểu Tiểu xắn tay áo, bắt đầu đi nấu cơm tối.
Cơm tối vô cùng đơn giản, cô lấy ít bột ngô và bột mỳ hòa vào với nhau, nhào thành một cái bánh, bỏ thêm chút rau lên trên là được.
Bì Tiểu Tiểu cầm chiếc ghế nhỏ của mình đặt cạnh bếp, tính thời gian xong thì bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Đến khi cô bé bưng đồ ăn ra, thấy một bóng người hớt hải chạy vào.
"Tiểu Tiểu, mẹ con sắp phát đạt rồi.
" Tô Minh Phương chạy đến vại nước, múc một gáo nước uống ừng ực, sau đó nói liến thoắng với Bì Tiểu Tiểu: "Hội trưởng hội phụ nữ trong đại đội chúng ta ngày ngày buôn chuyện nhà bên này, mai mối nhà bên kia, mẹ nói người ta sắp xếp vị trí này cho chị, không phải để chị làm ba mai.
"
"Hứ, bà chị Miêu kia không nghe, nói có bản lĩnh thì mẹ làm hội trưởng hội phụ nữ đi.
Mẹ vừa nghe thấy câu này, làm sao mà chịu được chứ? Mẹ đáp lại ngay tại trận, được, để tôi làm cho.
Tuy mẹ không thèm gì chức