Thời điểm sắp rời đi, Bì Tiểu Tiểu nghe thấy chất giọng lành lạnh của Giang Tư Niên vang lên: “Bên trạm thu mua có thu mua giun, năm hào một cân.
”Mắt Bì Tiểu Tiểu sáng lên, quay sang nhìn đống giun trong giỏ.
Không không không, đây không phải giun, mà là tiền.
Bì Tiểu Tiểu dắt theo một chiếc đuôi nhỏ, giỏ giun và hai con cá về nhà.
Cô bé nghe Giang Tư Niên nói giun có thể bán lấy tiền thì lập tức mất hứng thú với cá.
Về nhà, Bì Tiểu Tiểu nhìn đống giun trườn bò thành một cục trong thùng gỗ, mũi nhỏ cau lại, ghê chết đi được.
Bên trạm thu mua thứ đồ cho gà ăn này làm chi nhỉ?Có điều anh Giang đã nói vậy thì khẳng định nó có tác dụng.
Lúc người nhà họ Bì trở về thì thấy Bì Tiểu Tiểu đang cho gà ăn, hấp dẫn ánh mắt nhất chính là hai con cá rất to.
“Có cá à?” – Bì Văn Quang hớn hở nhìn hai con cá trong thùng, nói: “Vợ ơi, trưa nay chúng ta nấu cá ăn đi?”“Được được được!” – Tô Minh Phương cũng mừng lắm, song không quên hỏi một câu: “Tiểu Tiểu, cá bắt ở đâu thế con? Cái ao cạn kia còn sâu hơn người con đó!”Bì Tiểu Tiểu ai oán, lớn lên không cao đâu phải lỗi của cô bé.
“Đám Lâm Nhị Bảo mang cần câu đến, con lấy câu, còn đào được một đống giun nữa, mọi người nhìn này!”“Èo, ghê chết mất!” – Bì Hướng Tinh đầu mướt