Đột nhiên mắc tiểu, Tôn Văn Tĩnh nhìn anh, Thẩm Phú Sơn cũng nhìn lại cô: “Nghĩ thông rồi?”Nghĩ thông cái rắm, cô muốn đi tiểu.
Nhưng cô vẫn không thể mở nổi miệng nhờ anh, may mà Thẩm Phú Sơn cũng là người thông minh: “Em muốn đi bự hay là đi tiểu đấy?”Tai của Tôn Văn Tĩnh đỏ lên, giọng nhỏ lí nhí như muỗi kêu mà đáp: “Đi tiểu.”Thẩm Phú Sơn toét miệng: “Vợ à, không cần ngượng ngùng, chồng em cũng phải đi bự đi tiểu cơ mà.”Chuyện này có tất yếu phải nói ra miệng không hả!?Tôn Văn Tĩnh cảm thấy con người anh quá thô bỉ, nhịn không được mở miệng: “Anh có thể chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình chút không, đừng có mở miệng một cái là phun toàn lời dâm uế? Tốt xấu gì cũng sắp 30 tuổi đến nơi rồi, ra ngoài xã hội không sợ người ta chê cười anh hay sao?”Thẩm Phú Sơn thật sự không để bụng lắm, bởi vì anh biết, cho dù anh có miệng phun lời ngọc ngà, bọn họ cũng sẽ chẳng vì thế mà bảo anh là người tốt.“Vợ, vẫn là em tốt với tôi.
Sau này tôi sẽ chú ý, có điều sợ là quen miệng sửa không nổi.”“Cái gì là sửa không nổi? Cũng chỉ là mấy tật xấu thôi, cần sửa thì phải sửa chứ.
Đàng hoàng làm người không được sao? Cứ để bị người ta đâm chọc anh mới chịu được à? Anh cứ như vậy, chờ khi có con rồi, bọn nhỏ sẽ nghĩ về anh thế nào đây?”Thẩm Phú Sơn trầm mặc, anh nâng mắt nhìn cô, có vẻ như là bị chọc tới chỗ đau rồi.Nếu có thể lựa chọn, dĩ nhiên anh cũng muốn làm một đại anh hùng, vấn đề là ông trời không cho anh cơ hội này.Tôn Văn Tĩnh biết những lời mình vừa nói hơi quá khích, cô nuốt nước miếng, hỏi: “Giận rồi?”Thẩm Phú Sơn nhếch nhếch khóe miệng: “Không, em nói cái gì cũng đúng.”Tôn Văn Tĩnh nhìn khuôn mặt như mới được khai sáng của anh: “Đời người nói dài thì rất dài, nói ngắn cũng thật ngắn, sống thì phải làm tấm gương