Tôn Văn Tĩnh thở dài, Thẩm Phú Sơn vẻ mặt tự giễu: “Em biết không? Những thân thích của tôi thấy tôi phất lên thì hết một đám lại đến một đám chạy đến liếm đít nịnh bợ tôi.
Mẹ nó vậy mà không nghĩ năm đó họ đã làm cái gì?”Không biết nên nói gì cho phải để an ủi anh, Tôn Văn Tĩnh trầm mặc.Thẩm Phú Sơn trở người, ánh mắt nhìn về phía cô.“Mà này, sau này em phải để tâm đề phòng một chút đấy, đặc biệt là đối với người nhà mẹ đẻ kia của em.
Đừng để người ta ngọt ngào mấy câu là em liền tha thứ cho bọn họ.
Ngày đó, khi em bị ba mẹ mình trói gô cả người đưa tới đây, em không biết lúc ấy bộ dạng em thảm thế nào đâu, cả người là một thân bùn đất…”Tôn Văn Tĩnh cắn môi không nói.Thẩm Phú Sơn thở dài: “Tôi nói với em, không phải là vì tôi muốn châm ngòi ly gián mà là vì cả nhà em trừ em ra chẳng có ai ra gì cả.
Nhất là ba mẹ em, thật sự không phải người, đưa tiền liền bán em đi, người nhà như vậy có hay không cũng thế còn gì? Yên ổn cùng sống với tôi, thể diện trong ngoài thì chồng em đều sẽ tìm về đủ cho em…”Tôn Văn Tĩnh nhìn anh: “Câm miệng đi, anh đừng nói nhiều.”Thẩm Phú Sơn thế mà ngậm miệng thật, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.Một lát sau Tôn Văn Tĩnh nói: “Tôi muốn đi tiểu.”Không nín được nữa rồi.Thẩm Phú Sơn làm mặt dữ: “Tôi tưởng em có muốn đi tiểu cũng nhịn về lại được cơ đấy, ra là vẫn còn muốn đi tiểu ha!”Tên này sao cứ há mồm nói chuyện là làm người ta ghét thế nhỉ!Tôn Văn Tĩnh trừng anh, Thẩm Phú Sơn cũng không thèm để ý: “Tới đây, chồng mang em đi tiểu.”Thẩm Phú Sơn nói lời này là muốn trêu cô thôi, ai ngờ thế mà Tôn Văn Tĩnh lại ừ một tiếng.Cho rằng mình xuất hiện ảo giác, Thẩm Phú Sơn chớp chớp mắt: “Tôi muốn đem em đi tiểu?”Tôn Văn Tĩnh cũng đâu có điếc, đương nhiên là nghe được, sở dĩ cô đồng ý là vì ngại tiểu trên giường,