Tôn Văn Tĩnh cũng may mắn nên mới được thấy qua một lần, từ lần đó đến giờ, vẫn còn rất rõ ràng trong ký ức của cô.
Cô mặc kệ anh, Thẩm Phú Sơn lại bắt đầu ngứa miệng kiếm chuyện: “Dương vật của ngựa thì dài quá, nhưng hàng của chồng em so ra cũng không quá kém đâu, em có muốn nhìn thử không?”Anh chỉ nói một câu đã chọc giận Tôn Văn Tĩnh luôn rồi.“Thử cái chân bà nội anh ấy, câm miệng ngủ cho tôi!”Thẩm Phú Sơn lại không câm miệng mà tiếp tục ngứa đòn: “Vợ, em đừng ngượng ngùng mà, đây là “phu thê dạ thoại”.
Em qua đây, chúng ta cùng nhau thảo luận một chút…”Tôn Văn Tĩnh muốn điên mất, cô bịt kín lỗ tai mình lại, mắt cũng nhắm tịt, mặc kệ anh ở bên đó khua môi múa mép.Thẩm Phú Sơn làm loạn một hồi, thấy cô không để ý mình thì cũng đâm chán, không biết nghĩ thế nào rồi tự mình ngậm miệng luôn.Trong phòng đột nhiên vô cùng yên tĩnh, Tôn Văn Tĩnh thở ra, từ từ ló mặt ra xem thử.
Tầm mắt cô xuyên qua cửa sổ nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm, suy nghĩ cũng dần dần phiêu xa.Cô cũng không biết mình ngủ từ lúc nào nữa, thế nhưng lại còn mộng xuân.Trong mộng cô thấy không rõ lắm mặt của người nọ, chỉ biết anh đang hút liếm núm vú của mình…Tôn Văn Tĩnh cảm thấy cả người thật khó chịu, có chút khô nóng, còn có cả những xúc cảm kỳ lạ, nói không nên lời nữa.
Cô tưởng mình đang nằm mơ, nhắm mắt lại rên rỉ đừng mà…Mà trong hiện thực, lúc này, Thẩm Phú Sơn đang nút vú cô, anh không dám làm ra động tĩnh quá lớn, chỉ từng chút một mà bú liếm thôi.Trên núm vú của Tôn Văn Tĩnh tẩm đều một tầng nước miếng của anh, Thẩm Phú Sơn nương theo ánh trăng, ngắm nhìn hai bầu vú bự tròn trịa trắng bóc, quả thực là làm anh nhìn mà thèm chết mất.Thẩm Phú Sơn dùng đầu lưỡi vụng về mà thưởng thức núm vú tinh xảo của cô, lại dùng một ngón tay khác xoa vuốt núm vú bên kia, trong lòng nhịn không được mà vui sướng.Thẩm Phú Sơn cảm thấy mình miệng khô lưỡi đắng, muốn hút miếng sữa giải khát, tiếc là giờ vợ anh vẫn