Tôn Văn Tĩnh không chịu, hai người họ đều muốn theo ý mình, nhưng đến cuối cùng thì vẫn là Thẩm Phú Sơn nhượng bộ.Đèn tắt, trong phòng một mảnh đen kịt, ai cũng không nói lời nào, lắng nghe tiếng hít thở của nhau.Tôn Văn Tĩnh vừa định ngủ thì Thẩm Phú Sơn đã mò tới.“Anh điên rồi à?”“Vợ, anh cái gì cũng không làm, chỉ muốn ngủ cùng một ổ chăn với em thôi.”Câu này nói mà nghe được hả?“Anh mau về ngủ đi.
Chờ anh khỏe lại rồi tính, tôi cũng có chạy đâu, anh nóng vội làm gì?”Thẩm Phú Sơn không quay về, mặt dày mày dạn chui vào ổ chăn của Tôn Văn Tĩnh.
Thân thể Tôn Văn Tĩnh cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ gợi lên hứng thú không nên có nơi anh.Cả người cứng như đá của Thẩm Phú Sơn nằm bên cạnh cơ thể mềm mụp mềm mại của Tôn Văn Tĩnh, trong lòng anh cực kỳ tâm viên ý mã.
Thẩm Phú Sơn híp mắt ở cân nhắc xem mình nên làm thế nào để đè được vợ mình đây.Nghĩ ngợi một lúc, anh nhắm hai mắt lại rồi trở người, cánh tay cứ thế gác ở trên bụng nhỏ của cô.Tôn Văn Tĩnh quay đầu lại nhìn anh thì thấy anh đã nhắm mắt lại, cô định nói lại thôi.
Gác một chút thì gác một chút vậy, dù sao vẫn đỡ hơn là anh làm bậy.
Nghĩ như vậy, Tôn Văn Tĩnh không nhúc nhích cũng không nói gì, Thẩm Phú Sơn thấy thế, tâm tư lại bắt đầu ngo ngoe động đậy.Anh lại nhích gần đến bên cạnh cô rồi dựa sát vào, Tôn Văn Tĩnh thấy thế thì nhíu mày.“Anh quay qua bên kia đi, đừng có đụng vào người tôi.”Thẩm Phú Sơn vẫn không nhúc nhích, thế nhưng Tôn Văn Tĩnh nào dám đẩy anh, cô nói tiếp: “Anh có nghe không đó? Tôi biết anh chưa ngủ, đừng có giả vờ với tôi nữa.”Thẩm Phú Sơn mở miệng: “Vợ à, miệng vết thương của tôi đau quá, em đừng có đụng vào tôi.”Tôn Văn Tĩnh cứng miệng luôn.
Thẩm Phú Sơn vẫn không nhúc nhích, trông thì có vẻ như anh cũng không hề có ý định gì khác.
Tôn Văn Tĩnh mím môi, có chút tức giận, dời tay anh qua chỗ khác rồi trở người đưa lưng về phía anh.Thẩm Phú Sơn mở mắt, nhìn cái ót cô mà nhấp miệng