Toàn bộ công xã có rất nhiều thanh niên nam nữ tập hợp ở đây, nam nữ chỉ chọn năm mươi người.
Sau khi đội trưởng phụ trách báo danh thống kê, xác định nhân số đã đủ, cầm loa thông báo người phía sau không cần xếp hàng nữa, đã chọn xong rồi.
Những người đằng sau chỉ có thể về nhà.
Người được chọn phải ở lại, đội trưởng sắp xếp cho bọn họ, cách hội diễn văn nghệ còn mười ngày, không thể cản trở việc lao động.
Thời gian luyện tập chọn giữa trưa, buổi trưa trời sáng sủa, dư dả thời gian lên đường.
Những người được chọn buổi sáng có thể tan ca sớm nửa tiếng, buổi chiều có thể đi làm muộn nửa tiếng.
Cho dù là ở nhà nấu cơm hay làm chuyện khác, đúng giờ tới tập hợp là được.
Nghe đến đó, Miêu Thải Ngọc phát hiện không chỉ có hai mươi điểm công mà còn có thêm một tiếng để nghỉ ngơi.
Ca hát có vẻ không tệ lắm.
Đội trưởng nói xong, một đám người rời đi.
Vẫn còn một chút thời gian mới đến giờ làm việc buổi chiều, Tiết Hoa Khang đưa Trình Tư Niệm về nhà, đoàn người Miêu Thải Ngọc và Tiết Hoa An cùng nhau về nhà.
Trên đường về nhà, Miêu Thải Ngọc bỏ Tiết Hoa An ở phía sau, tay trái nắm tay Tiền Viên Viên, tay phải nắm tay Tiết Hoa Bình.
Cô và em chồng vẫn không có nhiều lời để nói, kéo tay em chồng nói chuyện với Viên Viên, để em chồng thích ứng trước với cuộc sống sau này có chị dâu.
“Nếu cậu không được chọn, mình cũng không muốn đi.
" Miêu Thải Ngọc nói với Tiền Viên Viên, cô cũng không muốn một mình đi công xã luyện hát.
“Cậu chỉ được cái miệng, mình không tin cậu không đi.
" Tiền Viên Viên còn không hiểu chị em tốt của mình?Miêu Thải Ngọc không phủ nhận: "Lời hay cũng không thích nghe, cậu đúng là không dễ hầu hạ, Hoa Bình hát hay, chỉ là giọng nhỏ quá, sau này nói chuyện lớn tiếng một chút.
”Cô không lạnh nhạt với Tiết Hoa Bình, chuyển đề tài lên cô ấy.
Tiết Hoa Bình gật đầu, nói mình vừa rồi quá căng thẳng, thiếu chút nữa không phát ra âm thanh.
Có đề tài chung, ba cô gái dọc theo đường đi vừa nói vừa cười.
Rất nhanh đã đến nhà họ Miêu và nhà họ Tiền, anh của Tiền Viên Viên về nhà trước, Miêu Thiêm Minh cũng về nhà.
Miêu Thải Ngọc muốn nói vài câu với Tiết Hoa An, tạm thời không về nhà,