"Không cần lo, bài hát này tất cả mọi người đều quen thuộc, hơn nữa có một trăm người, đội trưởng phụ trách không rảnh để ý từng người, cậu có thể nhớ được bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu, không nhớ được thì há mồm đừng phát ra tiếng, giả bộ cho qua là được.
" Miêu Thải Ngọc từ trước đến nay rất thoải mái, hoàn toàn không lo lắng chuyện không nhớ lời.
Hai người nói chuyện, rất nhanh đi tới nơi tập hợp.
Nơi tập hợp đã có không ít người đang đợi, thấy hai người tới, Trình Tư Niệm đi về phía bọn họ.
Phía sau cô ấy còn có Tiết Hoa Khang tay cầm bát cơm đi theo.
Tiết Hoa Khang không đến gần, không muốn quấy rầy Trình Tư Niệm tìm bọn họ nói chuyện.
"Tiết Hoa Khang khoa trương thật, sợ Tư Niệm bị thanh niên khác dụ mất, cố ý ngồi canh à?” Tiền Viên Viên lắc đầu, đối với hành vi của Tiết Hoa Khang tỏ vẻ không đồng ý.
Miêu Thải Ngọc: "Đừng nói Tư Niệm không hẹn hò với cậu ta, cho dù có hẹn hò, Tư Niệm cũng không phải không thể nhìn trúng người khác.
”“Mình và Hoa An đều có ý với nhau, hai người nói rõ xong thì lập tức hẹn hò, Tư Niệm không đồng ý, chứng tỏ cô ấy không có bao nhiêu cảm xúc với Tiết Hoa Khang, cô ấy có quyền tự do lựa chọn đàn ông, Tiết Hoa Khang là em chồng mình, nhưng mình cũng sẽ không vì vậy mà nói tốt cho cậu ta.
”“Không nói chuyện Tư Niệm nữa, Viên Viên, cậu nhìn xem có để mắt ai không, mình kiểm tra giúp cậu.
”Từ trước đến nay cô không bao giờ che giấu chuyện tình cảm, Tư Niệm có lẽ không chấp nhận được “phát biểu to gan" của cô, Viên Viên thì có thể, cô ấy bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
Tiền Viên Viên không giả vờ nữa, cô ấy nói mình quả thật để mắt một người.
Là kiểu vừa gặp đã nhìn trúng người đó.
“Anh ấy không được chọn, mình không chắc anh ấy thuộc đại đội nào, không biết có người yêu hay chưa.
” Nam thanh niên trong đội sản xuất của mình, cô ấy không thích ai.
Cô ấy tìm đối tượng, chủ yếu nhìn hợp mắt.
Nói ngắn gọn chính là nhìn mặt, người kia vừa hay đúng gu cô ấy.
Chỉ cần có ấn tượng thì dễ tìm, toàn bộ công xã nói nhỏ