Đối mặt với Tần Thanh Man thốt ra lời thề độc, bất kể là Trịnh An Quốc hay là thôn dân thoáng chốc đều tìm được lý do vì sao đối phương thay đổi.
Thỏ cuống lên còn cắn người, huống chi là đối mặt với sống chết.
Trong bụng Chu Hồng Hà vốn còn đầy lý do, nhưng bị Tần Thanh Man chen vào, không chỉ không có ai đồng tình với bà ta, càng bởi vì hành vi đanh đá lúc bình thường ở trong thôn của bà ta đã làm mất đi sự kiên trì cuối cùng của tất cả mọi người.
"Chị dâu Hồng Hà, xin chị thương xót, nên làm người đi, nhà chị có khó khăn đi nữa còn có thể khó khăn hơn nhà Thanh Man sao?""Đúng thế, thím Hồng Hà, nhà thím không chỉ có chồng còn sống, còn có mấy đứa con, đâu phải không có sức lao động khỏe, nhà thím muốn khóc than, thôn Kháo Sơn chúng ta có ai không trải qua cuộc sống thế này.
""Có câu nói thiếu nợ trả tiền là chuyện thường tình, Chu Hồng Hà, cô nhìn Thanh Man đi, với cơ thể yếu ớt này, cô nhẫn tâm không trả lương thực sao, con bé còn là người nhà họ Tần các cô, cô cho dù không thương đứa nhỏ cũng phải nể tình cha mẹ con bé khi còn sống đối xử rất tốt với đám anh em ruột chị em dâu các cô mà có tí lương tâm, làm người đừng quá đáng.
"Mùa đông, Tần Thanh Man nhìn điềm đạm đáng yêu, rốt cục có thôn dân nói giúp.
Bị mọi người chỉ trích, Chu Hồng Hà nghẹn một hơi ở ngực, khó chịu cực kỳ.
Những người này nói rất nhẹ nhàng, quả thực chính là của người phúc ta, cũng không phải bắt nhà bọn họ trả lương thực, cái miệng động một chút là bảo mình trả lương thực, sao mà trả, vào mùa đông, ruộng đồng sớm đã bị tuyết lớn che lấp, trên núi cũng không có con mồi gì, nhà ai không giữ chặt lương thực trong tay!Đối mặt với ánh mắt nảy lửa của Chu Hồng Hà, Tần Thanh Man biết nên thêm lửa rồi.
Không phải là muốn được đồng tình, giả vờ yếu đuối sao? Cô biết.
"Thím hai, cháu đói quá, tối hôm qua nhà cháu đã cạn lương thực rồi.
" Ngay khi tất cả mọi người chờ bí thư đại đội Trịnh An Quốc quyết định, một âm thanh run rẩy đột nhiên vang lên từ bên ngoài nhóm người.
Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thấy Sở Sở thấp bé trùm trong chăn.
Một cái chăn mỏng manh quấn trên người đứa nhỏ, nhưng không che kín được gương mặt gầy gò vàng như nghệ của Sở Sở.
Nhìn Sở Sở không đủ dinh dưỡng, mọi người không nhịn được mắng Chu Hồng Hà một câu súc sinh ở trong lòng.
"Sở Sở.
"Tần Thanh Man mau chóng ôm lấy đứa nhỏ bất ngờ xuất hiện, khi ôm lấy đứa nhỏ cùng với tấm chăn, cô rốt cục cảm