Đỗ Kiến Quốc thấy con gái đồng ý thì cũng không nói gì.
Sau đó bầu không khí giữa bọn họ cũng không quá tệ, chỉ là khi người nhà họ Vương đến thì thần kinh của Lâm Đông Thuận lại tiếp tục căng thẳng trở lại.
Nhưng mà điều làm cho Lâm Đông Thuận bất ngờ là ngoài sự xuất hiện của phu nhân xưởng trưởng là Cung Tú ra thì còn có cả cô Lý tổ trưởng tổ phụ nữ và dân phố, cũng chính là đồng nghiệp của Chu Cầm nữa.
Có thể trở thành tổ trưởng tổ phụ nữ đương nhiên bà cũng phải có điểm riêng biệt nào đó, chẳng hạn như cô Lý đây nổi tiếng là một người nhiệt tình và hào sảng khắp khu này.
Nói là nhiệt tình vậy thôi chứ thực chất lại là hóng hớt, chỉ cần chỗ nào trong khu có chuyện thì nhất định bà cũng sẽ chạy tới xem rồi bày mưu tính chuyện cùng luôn.
Dù sao ở đâu có bà thì ở đó chắc chắn không thiếu náo nhiệt.
Thấy cô Lý cũng đến, Lâm Đông Thuận lập tức cảm thấy hơi khó chịu.
Bây giờ bà đến không chịu ra ngoài, sợ rằng ngày mai khắp công xưởng có thể sẽ biết hết chuyện xảy ra trong nhà ông ta mất, đáng tiếc là ông ta cũng không thể mở miệng đuổi người đi được.
“Ôi trời quản lý Lâm, tôi có nghe nói chuyện nhà anh ôm nhầm con nên đích thân tới đây tìm hiểu tình hình một chút, có vấn đề gì thì cũng có chúng tôi nghĩ cách giải quyết giúp các anh.”
Cô Lý vừa cười vừa nói lớn.
Lâm Đông Thuận cười gượng gạo một cái rồi vội nói: “Chị Lý vất vả rồi.”
Sau đó gọi bà với Cung Tú ngồi xuống.
Cung Tú sau khi ngồi xuống mới phát hiện Chu Cầm và Thi Thi gì đó không có ở đây, ngay sau đó đảo mắt về phía Lâm Đông Thuận mà hỏi: “Sao còn chưa đến đủ người vậy?”
Lâm Đông Thuận giải thích: “Hai mẹ con bọn họ còn đang ở trên lầu, để tôi bảo Minh Nguyệt đi gọi họ xuống!”
Ông ta cũng không dám để cho Cung Tú đợi lâu, vì vậy lập tức nói với Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt à, con đi lên gọi mẹ con với Thi Thi xuống đi, nói là dì Cung tới rồi, mau đi nhanh lên.”
Đỗ Minh
Nguyệt gật đầu một cái, cô cũng rất tò mò không biết hai mẹ con Chu Cầm và Thi Thi sẽ ăn mặc ra sao, hơn nữa một hồi bọn họ sẽ nói với Cung Tú chuyện đổi người kết hôn như thế nào đây.
Sau khi đi lên lầu hai, cô gõ cửa phòng rồi thông báo cho Chu Cầm và Đỗ Thi Thi biết chuyện.
Bên trong cũng lập tức truyền tới một câu “Tới ngay đây”, đồng thời tiếng bước chân cũng ngày một đến gần, sau đó cửa phòng được mở ra.
Khi thấy Đỗ Thi Thi từ bên trong bước ra, chân mày Đỗ Minh Nguyệt nhướng lên một cái, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Nếu như không phải chính mắt cô nhìn thấy Đỗ Thi Thi đi lên thì e là giờ phút này cũng sẽ không nhận ra được người trước mặt mình chính là Đỗ Thi Thi.
Sự biến hóa của cô ta thực sự không hề nhỏ.
Da trắng, mắt to, môi hồng hào hơn hẳn, hai bên tóc được tết lỏng thành xương cá đuôi sam, tạo cảm giác phần tóc ở đỉnh đầu dày dặn hơn, trên người mặc một chiếc váy dài liền thân màu xanh nhạt, có thể nói là như hoàn toàn biến thành một người khác vậy, từ một người bình thường có chút nhợt nhạt trong nháy mắt đã biến thành một cô tiểu thư thanh tú ngọc ngà.
Tay nghề của cô ta cũng không tệ nha.
Thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt của Minh Nguyệt, trong lòng Đỗ Thi Thi vô cùng đắc ý.
Câu nói “không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười” quả nhiên là rất đúng.
Kĩ năng trang điểm là một trong bốn kĩ năng lợi hại nhất của đời sau, một người phụ nữ xấu nhờ vào trang điểm cũng có thể trở nên xinh đẹp vô cùng, huống chi mặt mộc của cô ta cũng không phải quá xấu.
Chỉ tiếc là đồ trang điểm của Chu Cầm có hơi ít, nếu không cô ta càng có thể làm cho bản thân xinh đẹp hơn nhiều.