Chu Cầm đối với dáng vẻ này của cô ta cũng cực kì ưng ý, thậm chí còn có một loại cảm giác tự hào khó hiểu.
Bà ta biết mà, tướng mạo của bà ta cũng không xấu, làm sao con gái có thể khó nhìn được chứ, hóa ra là vì không chú ý đến cách ăn mặc mà thôi!
“Thi Thi à, lát nữa gặp dì Cung nhớ phải ngọt miệng một chút, ánh mắt cũng phải sáng sủa linh động lên biết chưa?”
Đỗ Thi Thi mím môi cười một tiếng rồi gật đầu.
Thấy cô ta hiểu chuyện như vậy, Chu Cầm không những rất hài lòng mà còn càng thêm bất mãn với Đỗ Minh Nguyệt kế bên.
“Cũng đừng giống như một số người cứ đần độn như khúc cây đấy nhé, chuyện gì cũng phải nhờ vào sự giúp đỡ của chúng ta, phí hết tâm tư mà kết quả nó lại chẳng thèm biết ơn lấy, thật đúng là mù mắt đi làm chuyện vô ích mà!”
Sau khi vô lý mỉa mai Đỗ Minh Nguyệt một trận, bà ta bắt đầu kéo tay Đỗ Thi Thi cùng xuống lầu.
Đỗ Minh Nguyệt ở phía sau bọn họ nhún nhún vai, cũng chỉ xem như bà ta đang đánh rắm mà thôi.
Những người dưới lầu nghe thấy động tĩnh, cũng xoay người nhìn về phía cầu thang, nhìn một cái, đáy mắt đều thoáng qua một tia kinh diễm, nhất là Lâm Đông Thuận.
Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng Đỗ Thi Thi sau khi được chuẩn bị ăn mặc kĩ lưỡng lại đạt được hiệu quả tốt đến vậy, xem ra quyết định của ông ta không hề sai mà.
Mà Cung Tú nhìn chằm chằm Đỗ Thi Thi mấy cái, càng nhìn lại càng thấy ngờ vực, cô gái này nhìn có chút quen mắt, nhưng bà ấy lại không nhớ ra đã từng gặp qua ở đâu.
Lâm Đông Thuận chú ý tới ánh mắt của Cung Tú, ông ta nén lại sự hài lòng, cười với bà ấy và chị Lý rồi giới thiệu: “Mọi người, đây chính là con gái ruột của tôi và Chu Cầm, tên là Thi
Thi.”
“Tới đây Thi Thi, tới chào bác Cung với dì Lý nào.”
Đây chính là Thi Thi đã gặp lúc chiều đó ư?!
Dáng dấp giống nhau lắm mà, sao bây giờ lại như biến thành một người khác luôn rồi!
Lần này Lâm Đông Thuận lại giải thích rằng: “Con bé này đã ngồi xe lửa hai ngày trời, sáng hôm nay mới về đến đây, cũng chưa kịp nghỉ ngơi gì, vừa nghe thấy các chị tới đây thì đã nhanh chóng đi chuẩn bị một lúc, kéo dài thêm ít thời gian, cũng mong các chị bỏ qua cho.”
Thì ra là như vậy.
Xem ra buổi chiều thấy tướng mạo cô ta bình thường là bởi vì đi đường vất vả chưa kịp chuẩn bị kĩ càng.
Cung Tú hiểu ra.
“Dì Cung, con có nghe mẹ nói là dì rất thích uống trà đỏ, cho nên đây là trà con cố ý ngâm, cẩn thận nóng ạ.”
Không thể không công nhận rằng, Đỗ Thi Thi vẫn có sự lễ phép chu toàn, thái độ cũng rất trang nhã tự nhiên.
Bà ta còn tưởng rằng cô ta lớn lên ở dưới quê thì sẽ không bỏ được cách hành xử quê mùa nữa cơ.
Cung Tú gật đầu một cái với cô ta, tay nhận lấy ly trà.
Thấy Cung Tú nhận ly trà đó, ba người Lâm Đông Thuận bọn họ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trước mắt thì mọi thứ suôn sẻ hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Cô Lý bên này tính tình nôn nóng, đã không đợi được mà chủ động lên tiếng.
“Hai nhà các người bàn bạc thế nào, hai đứa nhỏ tính làm sao đây?”
Lời vừa nói ra cũng khiến tất cả mọi người phải tập trung trở lại.
Đỗ Kiến Quốc nghe vậy thì nói ra quyết định vừa rồi của Lâm Đông Thuận bàn cùng với bọn ông.
“Có quyết định rồi.”