Nhưng nhìn đồ đạc trong nhà đã thêm nhiều, tiền có vơi đi thì trong lòng cũng thấy vui, cuộc sống thời này thật sự không dễ dàng, có tiền không chưa đủ còn phải có tem phiếu, nhưng có tem phiếu cũng chưa chắc có thể mua đủ đồ, còn phải xem có hàng hay không. Thời này người có hàng hóa trong tay mới là vua.
Nghĩ tới đây, Du Hướng An hít một hơi thật sâu.
Ngày hôm sau khi cô đến nhà máy, người quen nhìn thấy liền chạy sang hỏi nhà cô cướp được thứ gì tốt, nghe nói cướp được thịt và cá, Nghiêm Dư Trân liền hối hận vỗ đùi một cái: "Chị biết muộn, không ra xếp hàng sớm, đến lượt chị chỉ mua được một cái móng heo, không có mấy lạng thịt, mua về thì thiệt thòi mà không mua cũng không được, nhà chị lâu lắm rồi không được ăn thịt, không mua thì tem phiếu cũng hết hạn.”
Trở lại văn phòng, Tôn Khánh Xuân càng ảo não: "Chị Trân, ít nhiều nhà chị cũng đã mua được đồ, nhà em đây này, không có gì cả, ra đến nơi đã bán hết veo.”
Nghiêm Dư Trân ôi một tiếng: "Anh đi muộn hơn tôi, cá thì sao, có mua được cá không, cá đợt này không tệ, con nào cũng to.”
Tôn Khánh Xuân gật đầu: "Cá thì mua được một con, là con cuối cùng.” Anh ta cảm thân bản thân sắp trầm cảm.
Nghiêm Dư Trân an ủi anh ta: "Không sao, chỗ chúng ta có nhiều nước, thịt lợn thì khó chứ cá thỉnh thoảng vẫn có.”
Nói thế cũng đúng, bọn họ ở phía nam nhiều sông nhiều hồ, huyện lỵ còn có một con sông đi ngang qua, tuy rằng đoạn sông này không thích hợp cho cá sinh sống, nhưng điều kiện vùng thượng nguồn và hạ lưu lại rất thuận lợi, hàng năm đều đánh bắt được không ít cá từ trong sông.
Tôn Khánh Xuân thở dài một hơi: "Lần này biết muộn quá, cũng may hàng hóa lần này về cũng nhiều, can dầu trong nhà em cuối cùng cũng có tí dính đáy.” Nói thêm chỉ càng làm người ta thấy chua xót.
Du Hướng An nghĩ đến đám đậu nành trong trang trại của mình, đậu nành cũng có thể chế thành dầu.
Suốt buổi sáng tất cả mọi người đều đàm luận chuyện này, thậm chí đến giữa trưa, lúc Du Hướng An cầm hộp cơm đi phòng ăn cũng chỉ toàn nghe được chuyện này, có thể thấy được chuyện này được nhiều người quan tâm thế nào.
Có những người bỏ lỡ hàng tốt, có lẽ phải canh cánh trong lòng mất mấy tháng nữa.
Thời tiết này không cất thịt lâu được, Du Hướng An ăn được mấy bữa là thịt trong nhà đã hết sạch. Dù gì cũng chỉ có mỗi nửa cân, trừ đi số mang đi ép dầu với xương cốt thì cũng chả có mấy thịt, có thể ăn được vài bữa là vì ăn dè.
Hai con cá để đó không ăn, cứ thả nuôi đã, nếu có khách đến mới lấy ra làm cơm.
Tí thịt đấy thì có thể làm được gì, Du Hướng An mỗi ngày vào nông trường Tây Tây đều phải nhìn cá và vịt béo trong đó rồi chảy nước miếng.
Cô thu hoạch táo xong
được tổng cộng hơn hai trăm cân, sản lượng của một cây như thế chắc cũng coi như ổn nhỉ?
Du Hướng An không rõ chuyện này lắm nhưng cô đã đủ thỏa mãn rồi.
Chỉ tiếc mỗi loại cây ăn quả trong nông trại chỉ có một cây, cây táo sau khi thu hoạch cũng chỉ còn lại mỗi lá xanh, nhưng cây dẻ cạnh đó hiện tại đang nở hoa rồi, Du Hướng An liền gom giọt nước tăng tốc độ thu được mỗi ngày đổ hết vào hạt dẻ, tăng tốc độ sinh trưởng của nó lên.
Hạt dẻ là món ngon lắm đó.
Du Hướng An tưới nước làm cỏ như thường, sau đó đi xem vịt con.
Một thời gian trôi qua, ba con kia đã lớn hơn rất nhiều.
Du Hướng An vớt được mấy con cá, tính mang đi cho ăn thử, cô đã kiên trì một đoạn thời gian rồi, cô định trong tháng này sẽ dừng, không tiến hành thí nghiệm nữa.
Chẳng qua là cô sợ chết nên mới cẩn thận hơn chút, nhưng bản thân thì không được ăn mà cứ phải mang đi cho chó con mèo con chó ăn hết, lòng cô cũng đau lắm chứ.
Ở bên cạnh nhà kho, cách dòng suối không xa có một cái bếp đang dựng lên một nửa, sau này cô nấu ăn ngoài đời không tiện liền đến nơi này, nhưng trước đó, cô phải dựng xong bếp đã, còn phải thu thập đủ tem phiếu mua cái nồi sắt mới được.
Nhiệm vụ nặng nề mà đường đến đích thì xa.
Du Hướng An hài lòng với tiến độ của trang trại, ở trong xưởng cũng càng ngày càng thuận lợi, cô thường xuyên đi theo Nghiêm Dư Trân học hỏi, hiện tại đã có một vốn hiểu biết đại khái về nhà máy, làm việc cũng càng ngày càng thuần thục. Nghiêm Dư Trân thấy thế rất vui mừng, đi đâu cũng thích dẫn cô đi cùng, cũng tiện dạy dỗ cô.
Điều này khiến Tôn Khánh Xuân có chút bất bình, anh ta lúc trước đâu có đãi ngộ như vậy, nhưng cũng không thể nói gì, nói gì thì nói Nghiêm Dư Trân cũng là người đứng đầu, Du Hướng An là người mới, chị ấy tận tâm như vậy là trách nhiệm phải làm, không ai nói ra nói vào được.
Tôn Khánh Xuân còn có thể lý giải nhưng Đặng Hà Hồng thật khiến cho người ta không nói nên lời, ngay từ đầu Du Hướng An cảm giác được chị ta nhằm vào còn tưởng rằng mình cảm giác sai, mãi sau có người nói với cô mới biết, Đặng Hà Hồng có một đứa con gái tốt nghiệp trung học cơ sở còn chưa tìm được việc làm, muốn vị trí này, chị ta đang đi quan hệ đẩy Du Hướng An xuống.
Du Hướng An: "..."
Truyện convert hay :
Đô Thị Siêu Cấp Thiên Đế