Nói như thể không có cô thì công việc này nằm gọn trong túi con gái cô gái chị ta không bằng.
Đặng Hà Hồng nhìn con gái mất đi cơ hội càng chướng mắt Du Hướng An, bình thường chị ta cũng hay chèn ép vài câu, hiện tại nhìn cô được Nghiêm Dư Trân dẫn dắt công việc, danh tiếng ngày càng tốt thì càng ghen tị, nếu như không có cô thì tất cả đều thuộc về con gái chị ta, nhất là nhìn con gái mình sắp phải về nông thôn, mỗi ngày ở nhà khóc lóc làm chị ta đau đầu, lại nhìn Du Hướng An như vậy, lửa giận bốc lên liền làm giả mấy chỗ trên chứng từ của Du Hướng An.
Đến lúc đó dù cô có phát hiện ra số liệu không đúng cũng có thể khiến cô phải đau đầu một phen.
Du Hướng An học đại học đâu phải vô ích, cô cũng được học về kế toán, biết so sánh số liệu, dù đó là một chuyện rất đau đầu nhưng chậm rãi tra cứu thì chắc chắn sẽ tra ra vấn đề nằm ở đâu. Mà Du Hướng An lại đủ kiên nhẫn, nếu thiếu kiên nhẫn cũng sẽ không kiên trì trên con đường nấu nướng nhiều năm như vậy.
Nhưng Du Hướng An cũng không nghĩ tới đối phương lại ngu xuẩn như vậy.
Du Hướng An kiểm tra ba lần, đối chiếu từng chứng từ một để tìm ra vấn đề, cô phát hiện một tờ chứng từ có dấu vết giả mạo, sai số không nhiều, cơ bản nhìn không ra dấu vết, chỉ đổi một thành bảy, đổi một thành bốn, tuy chênh lệch không lớn nhưng bên đối tác cũng có giấy tờ, đối chiếu hai bên lại đi hỏi người phụ trách, Đặng Hà Hồng liền bị vạch trần.
Du Hướng An không chịu để yên mọi chuyện, tìm ra là ai động tay động chân liền báo cáo cho Nghiêm Dư Trân. Bình thường Nghiêm Dư Trân nhìn thì dễ nói chuyện, nhưng trong công việc chị luôn tỉ mỉ cẩn trọng.
Quả nhiên, Nghiêm Dư Trân biết chuyện thì vô cùng bất mãn, chị biết tại sao Đặng Hà Hồng lại chướng mắt Tiểu An, những chuyện nhỏ nhặt chị coi như không phát hiện, nhưng chuyện hôm nay không phải là chuyện nhỏ, chị cảm thấy thái độ làm việc của Đặng Hà Hồng không ổn, cần nghiêm túc phê bình.
Vì thế chị liền tìm đến chỗ quản lí phòng thu chi Vương Vận Lai: “Tiểu An là người mới còn không phạm sai lầm kiểu này, Hà Hồng ở chỗ này bao nhiêu năm rồi sao có thể như vậy, lần này nếu không phải Tiểu An kịp thời phát hiện, đến lúc phía trên trách cứ xuống, ai chịu trách nhiệm? Nơi này không phải là nơi để kèn cựa nhau.” Chị không nói thẳng ra là Đặng Hà Hồng cố ý, nhưng Vương Vận Lai làm sao có thể không đoán ra được.
Khuôn mặt của anh ta lập tức chuyển xấu: "Tôi biết, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."
Du Hướng An sau khi "báo cáo" thì không nhúng tay
thêm nữa, loại chuyện này nên lãnh đạo bộ phận ra mặt, vậy mới danh chính ngôn thuận.
Lúc sau cô nghe được Tôn Khánh Xuân nói Đặng Hà Hồng bị mắng, kêu nếu chị ta không có tâm trạng làm việc thì chuyển sang vị trí khác, đừng ở chỗ này ảnh hưởng đến mọi người làm việc.
Cũng không phải Vương Vận Lai không muốn nói quyết liệt hơn, nhưng thời này chỉ cần lên được nhân viên chính thức thì không bị sa thải, nhiều lắm chính là từ bộ phận này chuyển sang bộ phận khác.
Đặng Hà Hồng đương nhiên không muốn bị điều chuyển đi nơi khác, đi rồi còn có thể ngồi văn phòng sao? Ngồi trong văn phòng thoải mái biết bao, hơn nữa còn được người khác tôn kính, nói ra mồm cũng có mặt mũi, chị ta cũng không muốn đổi một chức vụ khác, cho nên lần này chỉ có thể im miệng.
Ở trong xưởng, Đặng Hà Hồng có gây chuyện gì Du Hướng An đều có thể giải quyết, dù mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, nhưng ở gần nhà dù sao cũng có chút phiền toái, giấy không gói được lửa mà. Lúc trước nhà họ Du cùng nhà họ Chu bàn chuyện cưới gả, hàng xóm láng giềng ít nhiều cũng biết một chút, lúc trước đâu biết sẽ xảy ra kết quả như bây giờ nên không ngại mọi người cùng biết chuyện vui như vậy.
Ngay từ đầu Du Hướng An đi sớm về khuya, mọi người còn tưởng cô đi học, nhưng có người đột nhiên biết cô không đi học một thời gian rồi, hỏi ra mới biết Du Hướng An hiện tại đang làm việc trong nhà máy thực phẩm.
Cô kiếm đâu ra công việc đó?
Có người có họ hàng làm việc trong xưởng thực phẩm, hỏi ra mới biết Dương Tế Chi đã nghỉ hưu, mà Du Hướng An lại vừa vặn vào nhà máy thực phẩm, thế là rõ ngay Du Hướng An thay chỗ của Dương Tế Chi, như vậy xem ra chuyện vui cũng sắp tới. Thím Điền ra cửa thấy Du Hướng An trở về liền gọi cô lại: "Cháu và nhà họ Chu khi nào thì tổ chức đấy? Xem được ngày đẹp chưa? Có cái gì cần giúp đỡ đừng khách sáo với thím đấy nhớ chưa.”
Du Hướng An lắc đầu: "Không có, hiện tại cháu làm gì có mối nào đâu, còn lâu mới đến lúc gả chồng.”
Thím Điền nghe xong thì giật mình: "Cái gì, không phải cháu với tên nhóc nhà họ Chu kia sắp cưới nhau à?”
Truyện convert hay :
Gia Là Bệnh Kiều Được Sủng Ái