Điền Mật dừng bước lại, lẳng lặng nhìn họ.
Nếu đã bị phát hiện, cô cũng không sợ hãi né tránh, Điền Mật biết rõ những tên này càng thấy cô hoảng hốt, sẽ càng trêu chọc cô hăng hơn.
Còn nếu cô bình tĩnh nhìn chòng chọc dáng vẻ giả ngầu của bọn họ, khả năng cao là có thể dập tắt vẻ huênh hoang kia.
Quả nhiên, chỉ qua một hồi, đám người vừa rồi còn tùy tiện làm bậy, lúc này hoặc xấu hổ, hoặc luống cuống dời đường nhìn.
Cứ thế, Điền Mật có chút can đảm khẽ hừ một tiếng châm chọc, sau đó chuyển đường nhìn về phía Lưu Hướng Đông đang tỏ ra kích động.
Không biết là vận chó má gì, hoặc là do hào quang của nam nữ chính, Điền Mật không ngờ đi mua tem và phong bì, mới ra khỏi bưu cục chưa được mấy bước thì gặp Lưu Hướng Đông.
Trong trí nhớ của cô, người này vẫn luôn là một cái bóng mơ hồ.
Hiển nhiên, ấn tượng của nguyên thân đối với anh ta cũng thế, thậm chí còn ghét bỏ và kiêng dè, nếu không thì sao ngay cả dáng dấp cũng không rõ?Lúc này nhìn thấy người, không cần Điền Mật xác nhận nhiều lần, ở sâu trong ký ức, bóng người mơ hồ kia lập tức trở nên rõ ràng.
Chỉ có thể nói không hổ là nam chính, mặc dù không đến mức đẹp trai khiến người và thần cùng phẫn nộ, nhưng dựa theo thẩm mỹ thời đại này, quả thực được coi là tuấn tú lịch sự.
Anh ta cao khoảng một mét tám,