Bởi vì thích thể thao cực hạn, cũng vì bình thường hay một mình chạy khắp thế giới, thân thủ của Điền Mật coi như không tệ.
Tẩn Lưu Hướng Đông chỉ cần hai ba phát thôi.
Nếu là đời sau, có người tự tin nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy trước mặt Điền Mật, cô chắc chắn sẽ trở tay cho một đấm, đánh xong thì bỏ chạy.
Nhưng thời thế này, không những chạy không thoát, còn không thể đắc tội người khác, dù sao người đàn ông Lưu Hướng Đông này cũng rất xấu tính, trước khi tìm được biện pháp hoàn toàn thoát thân, cô chỉ đành nén xuống ý định giơ nắm đấm đánh người.
Nhưng có một vài thứ không thể nhịn được, Điền Mật chật vật nuốt cục tức xuống, nghiêm mặt cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của người đàn ông đối diện:"Đồng chí này, chúng ta không quen nhau, anh xưng hô không thích hợp.
"Nghe vậy, mí mật Lưu Hướng Đông giật giật, ngừng nói, nheo mắt nhìn Điền Mật.
Bởi vì bị đám người kia trêu chọc, nên sự phấn khởi cũng hơi giảm đi, người đàn ông nhìn chằm chằm Điền Mật bằng đôi mắt sâu âm u.
Mấy lần gặp mặt trước, cô gái này rõ ràng vừa sợ hãi vừa xấu hổ, sao đi công tác một tháng về, người đã thay đổi thái độ rồi?Dường như trở nên hấp dẫn hơn, cũng biến thành người có gan bày tỏ thái độ không thích.
Không thích mình à? Hừ, cô ta có quyền từ chối sao?Nếu đã được Lưu Hướng Đông này để ý, thì chỉ có thể làm vợ của anh ta mà thôi.
Sớm muộn gì anh ta