Điền Mật ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhíu mày nhấn mạnh:"Tôi nói rồi, chúng ta không quen biết, phiền anh gọi tôi là đồng chí Điền, về phần tới nhà tôi, lại càng không cần, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp.
"Nói đến đây, Điền Mật miết cái túi xách đang đựng phong bì, tìm chút tự tin, giương mắt nhìn thằng vào người đàn ông:"Nếu anh cố tình muốn đến, ép buộc tôi, tôi cũng không ngại liều mạng cá chết lưới rách.
Tôi tin rằng có không ít người muốn kéo nhà họ Lưu các anh xuống đài, không biết cộng thêm tội lưu manh đã đủ nặng chưa?"Kinh hãi thì kinh hãi, cẩn thận thì cẩn thận, nhưng có một vài lập trường vẫn cần phải bày tỏ rõ ràng.
Ít nhất, trước khi nhận được câu trả lời chính xác từ phía chị cả, cô cũng phải có gì đó trấn áp được Lưu Hướng Đông, để anh ta kiêng dè một chút, từ đó kéo dài thêm một hai tháng.
Sau khi nói ra câu đe dọa, Điền Mật không nhìn anh ta nữa, xoay người vội vàng bỏ đi.
Thực ra cho dù Lưu Hướng Đông thực sự đến nhà cầu hôn, Điền Mật cũng không sợ, dù sao cô cũng không đồng ý.
Tuy cô cũng lo lắng đến lời ong tiếng ve, nhưng cũng không đến mức vì những thứ có lẽ có này mà đòi chết đòi sống, chỉ là cô không muốn mang rắc rối đến cho nhà họ Điền.
Đương nhiên, nếu có thể, có ai không muốn có tiếng thơm?Cô chỉ là một đứa phàm phu