Điền Mật liếc mắt nhìn cô nhóc, trong lòng nói cô có tiền hay không, người khác không biết, chẳng lẽ bản thân cô còn không biết sao?Nhưng nhớ đến việc còn phải tích góp phí chạy trốn, cuối cùng cũng không còn tự tin tiếp tục nói đến đề tài này nữa.
Trong lòng Điền Mật nghĩ, đợi cô vượt qua cảnh khốn khó trước mắt, nhất định sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho các em, ăn đến phát ngấy thì thôi.
Nghĩ như vậy, cô lại cẩn thận kẹp phong bì và tem vào trong sách giáo khoa cấp 3, đây chính là hi vọng của cô.
Lúc đặt phong bì, Điền Mật cố tình nghiêng người che đi, tạm thời không muốn nói kế hoạch nhờ chị cả giúp cho bất cứ ai.
Điền Lai Đễ mở tấm vải ra, giơ tay đo thử, cảm thấy tiếc của, còn có chút ghét bỏ:"Chị hai, sao lại mua màu như cho bà già mặc vậy, không đẹp bằng màu đỏ thẫm hoặc màu xanh lục.
"Nghe vậy, Điền Mật nhất thời không còn tâm trạng thương xuân bi thu nữa, cô trải mảnh vải ra với vẻ không tin nổi:"Kẻ ô vuông trẻ trung văn nghệ như thế này, sao lại bảo như cho bà già mặc?"Còn không đẹp bằng màu đỏ thẫm?Thấy chị hai không biết quý trọng, cầm mảnh vải đến mức nhăn nhúm, Điền Lai Đễ đau lòng giật lấy mảnh vải, vuốt nếp nhăn bên trên, sau đó gấp lại thật vuông vức, rồi mới nghiêm túc nói:"Bà nội chúng ta thích loại màu xanh tím này, các thím trong thôn cũng