"Anh cả con làm sao làm được việc này, nó là người đọc sách mà.
" Loan Hồng Mai cầm bát lên uống hai hớp, tỏ vẻ đương nhiên.
Ha ha, một vạn câu chửi bới không biết có nên nói ra không.
"Đúng rồi, con có mua vải đỏ không? Lấy cho mẹ xem nào.
"Vì miếng vải đỏ này, Điền Mật bị nhắc nhiều đến đau cả đầu, nếu không phải cô đi nhanh, chưa biết chừng còn bị ăn tẩn.
Buổi chiều lúc đào hầm, hai em gái đều đến góp vui, Điền Mật không ra xem, chỉ sợ bà Loan Hồng Mai còn chưa nói xong.
Đương nhiên, trong lòng cô cũng có chuyện cần làm, lúc này hiếm khi được ở một mình, bèn tìm mấy quyển vở lúc trước, góp được ba trang giấy, bắt đầu viết thư cho chị cả.
Chị cả Điền Vũ năm nay 32 tuổi, đi theo quân 8 năm rồi, lúc chị đi, nguyên thân mới 12 tuổi.
Khoảng cách hơn hai ngàn cây số, chỉ ngồi xe lửa đã mất bảy tám ngày, đối với người chỉ hoạt động trong phạm vi huyện thành mà nói, quả thực không dám tưởng tượng.
Cũng vì khoảng cách thực sự quá xa, sau khi theo quân, chị cả ngoại trừ hàng năm gửi đồ về, người chưa từng về thăm nhà.
Trong trí nhớ, chị cả Điền Vũ rất thích cười, lại vì là chị cả cho nên hay lo lắng cho mọi người.
Càng nhớ lại những điểm tốt của chị cả, Điền Mật lại càng cảm thấy chuyện mình đi tìm nơi nương tựa có khả năng,