Điền Mật cầm một bát nước ấm từ trong bếp ra, nghe vậy thì bước chân cũng nhanh hơn:"Mẹ uống hớp nước đi, cơm sắp xong rồi.
"Đợi Loan Hồng Mai đưa tay nhận nước, cô lại nghiêng người nhận lấy quang gánh, còn không quên nhiệt tình mời mọc hàng xóm đi về cùng mẹ:"Thím tư, thím vào nhà ăn cơm đã.
"Cùng một thôn, đại đa số đều là người cùng họ, tuy là hàng xóm, nhưng cũng có chút quan hệ họ hàng.
Thím tư xua tay: "Thôi thôi, con bé lớn nấu cơm ở nhà rồi.
""Sao còn bỏ đường vào nước vậy?" Loan Hồng Mai uống một hơi hết nửa bát, chẹp miệng một tiếng, đưa nửa bát còn lại cho người chị em uống nốt.
Điền Mật đã đi vào nhà bếp, nghe vậy thì nói to:"Mua mấy viên đường, pha nước cho mẹ uống ngọt miệng.
"Cô không nói, sở dĩ pha vào nước, là vì biết rõ tính cách của mẹ, cho mẹ đường, mẹ cũng sẽ cho lại ông anh hờ, lý do đều có sẵn rồi, ví dụ như bà không thích ăn đường vân vân! Trên thực tế, làm gì có người nào không thích ăn đường, đặc biệt là trong thời kỳ ai nấy đều thiếu ăn như thế này.
Quả nhiên, tuy Loan Hồng Mai tiếc của, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ đắc ý, lúc nhận lấy cái bát không, còn không quên khoe khoang một phen:"Con nhóc chết tiệt kia, chỉ biết lãng phí tiền, thứ tốt cho tôi ăn, còn không phải là lãng phí?"Thím tư làm sao không biết rõ tính cách