Nếu như Lưu Hướng Đông thực sự giống như cha anh ta, Điền Hồng Tinh chắc chắn sẽ không đẩy con gái vào hố lửa.
Nhưng lỡ đâu thằng nhóc kia tốt thì sao? Điều kiện tốt như thế, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
Điền Mật nhướng mày, đã hiểu cha vẫn chưa từ bỏ ý định, có điều cô tạm thời không muốn làm căng quá mức, dù sao còn chưa đến bước cuối cùng kia, chỉ cần ổn định lòng người là được.
Nghĩ đến đây, cô đứng dậy rót thêm một cốc nước nữa, rồi định quay về phòng nghỉ ngơi:"Vậy cha hỏi thăm xem sao.
"Cha Điền là đàn ông gia trưởng điển hình ở thời đại này, sĩ diện, thích nói quy củ, tuy trọng nam khinh nữ, cũng thích ra vẻ, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với những người không coi con gái là người.
Con người ấy mà, ai chẳng có chút nhỏ mọn, bản thân Điền Mật cũng không phải là loại hi sinh không vụ lợi.
"Đúng rồi, cha ơi, không cần gấp gáp đi hỏi chuyện Lưu Hướng Đông đâu.
Tối nay hầm canh cá chuối, cha ăn nhiều chút để bồi bổ sức khỏe.
" Lúc đi vào phòng phía tây, Điền Mật làm như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhắc nhở một câu.
Được con gái quan tâm, Điền Hồng Tinh vốn định lập tức lên thị trấn bèn thu chân lại, cười ha hả đáp một tiếng:"Được, cha biết rồi.
"Nhà họ Điền là loại nhà ba gian điển hình ngày xưa, vào cửa là phòng ăn, hai phòng phía đông là phòng ngủ chính, rộng khoảng gần hai mươi